Tô Lạc liền bị dọa hết hồn, tay chân lạnh như băng.
Viên đá đáng ghét này! Làm hỏng việc rồi!
Khó khăn lắm nàng mới tìm được sơn động nhỏ này để ẩn nấp, nhưng giờ nó lại kêu lên như vậy, sơn động này còn có thể ở lại được ư?
Chỉ sợ chỉ trong nháy mắt, Lý Ngạo Thiên đã bay tới rồi.
Tô Lạc tức giận đánh hòn đá một phát, bỏ nó vào trong lòng, gỡ bụi cỏ ngoài cửa động, nhanh chóng chạy vào sâu trong rừng.
Quả nhiên, không đến mấy cái chớp mắt, phía cửa động nhỏ xuất hiện hình dáng rắn rỏi của Lý Ngạo thiên.
Lúc này hắn mặc một đồ đen. Dưới ánh trăng lờ mờ, vết sẹo trên mặt hắn càng trở nên dữ tợn và kinh khủng, khiến người nhìn cảm thấy sợ hãi.
Lý Ngạo Thiên đánh một chưởng mạnh mẽ về vách núi!
Ngay lập tức, vách núi bi nổ tung hiện ra một hố sâu khổng lồ, những mảnh đá vỡ trong nháy mắt biến thành bụi.
Lý Ngạo Thiên tức giận ngửa mặt lên trời gào to: “Nha đầu thối! Đừng để lão tử tìm thấy ngươi! Nếu không, ngươi hãy chờ mà nhận lấy nỗi thống khổ thảm thiết nhất trong thiên hạ đi!”
Gương mặt dữ tợn đó, lại dưới ánh trăng mờ ảo, nơi núi rừng tối om, nhìn thấy mà giật cả mình, giống như một con ác quỷ đến từ thế giới âm hồn vậy.
Tô Lạc trốn không xa, do đó lời nói của Lý Ngạo Thiên truyền đến tai nàng một cách rõ ràng.
Tô Lạc ngồi trên đỉnh núi, nhìn về chỗ Lý Ngạo Thiên đứng mà hừ lạnh mấy tiếng: “Muốn bắt được bản cô nương ư? Có bản lĩnh thì tới đây!”
Tô Lạc quay người tách hai chân ra, nhanh chóng tiến vào sâu trong rừng rậm, chạy như bay về phía rừng núi sâu thẳm.
Lý Ngạo Thiên dù sao cũng đã đến cấp bảy rồi. Đối với Tô Lạc, cho dù nàng có kỹ năng linh vũ bộ, nhưng về mặt tốc độ, hắn ta vẫn hơn xa nàng.
Cho nên, sau khi Lý Ngạo Thiên may mắn lựa chọn con đường chính xác, rất nhanh đã phong tỏa được vị trí của Tô Lạc.
Lúc này, Tô Lạc đang ngồi thở dốc bên thác nước.
Bốn bề tối đen như mực, chìa bàn tay ra cũng không nhìn thấy được năm ngón của mình.
Lúc này chính là thời khắc đen tối nhất trước lúc bình minh.
Bốn bề yên tĩnh đáng sợ, chỉ có tiếng bọt nước bắn tung tóe phát ra từ dòng thác đang đổ ào cào từ trên cao xuống.
Đột nhiên, Tô Lạc thấy đầu mình nhói đau.
Trong lòng Tô Lạc thầm chửi một câu.
Lúc này, nàng mới nghỉ ngơi chưa được một nén nhang, sao đã lại bị phong tỏa rồi?
Quả thật là dính như keo, muốn trốn mà không được!
Tô Lạc nặng nề thở dài, suy nghĩ về cách thoát thân.
Nhập gia tùy tục, mới là thượng sách.
Ánh mắt Tô Lạc bất chấp quan sát xung quanh.
Trước mặt là phía trên cùng của thác nước, trên vách núi đá cao khoảng mười trượng, giống như một bức màn ảnh màu trắng, thác nước đổ xuống dòng suối phía dưới này khiến bọn nước bắn tung tóe, rồi lại nhanh chóng dọc theo thác nước lao về phía trước.
Có thể là do liên quan đến trận mưa như thác đổ vào mấy hôm trước, tốc độ của dòng nước vừa nhanh vừa mạnh.
Tô Lạc trơ mắt nhìn một mảnh gỗ nổi trong nháy mắt vị cuốn về phía tít xa.
Bỗng nhiên, từ trên đỉnh thác lăn xuống một gốc cây khô.
Trên gốc cây khô vẫn còn một ít lá xanh, nhưng hiển nhiên vẫn bị dòng nước diệt trừ tận gốc.
Lúc này, dòng sông rộng khoảng mười trượng, còn gốc cây khô này lại là trung tâm nhất của dòng sông, nó bị sức mạnh của dòng thác đẩy đi về phía trước với tốc độ nhanh chóng.
Trong đầu Tô Lạc chợt lóe lên một tia sáng thần kì, không kịp nghĩ ngợi nhiều, nàng nhún người nhảy một cái, cơ thể giống như đại bàng tung cánh, nhanh chóng lao về phía gốc cây khô kia.
Tô Lạc tính toán đúng các nhân tố như vận tốc của dòng nước, lực cản của không khí...Cho nên, cơ thể nàng vững vàng rơi xuống gốc cây khô kia.
Ẩn thân ở kẽ hở của các nhánh cây, cho dù Lý Ngạo Thiên có đứng trước mặt nàng, cũng chưa chắc đã tìm ra được nàng.
Tốc độ của gốc cây khô rất nhanh, nhanh đến nỗi chỉ trong nháy mắt đã trôi đi.
Tô Lạc có thể cảm nhận sự biến mất của gông xiềng tinh thần, nàng biết bản thân tạm thời lại an toàn rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...