Mũi dao sắc bén đâm vào da thịt, phần da vùng đó được mở ra, trong tình trong không được gây mê chút nào làm sao có thể không đau được chứ?
Tô Lạc nhìn thấy rõ ràng những giọt mồ hôi đầm đìa trên trán Nam Cung Lưu Vân, sắc mặt hắn trở nên trắng bệch, không còn giọt máu.
Những lọn tóc dài rối tung kia của hắn cũng bị mồ hôi làm cho bết dính lại, lòa xòa trên đôi vai trần.
Nhưng hắn chỉ cười lãnh đạm, như chỉ như mây thoáng qua trời, như không thèm đếm xỉa tới.
Giờ đây ngưng đọng trong ánh mắt của hắn chỉ còn lại nàng, còn lại sự dịu dàng, ân cần, ngất ngây.
Ánh mắt của Tô Lạc và hắn chạm nhau, hai con tim khẽ rung động, nhưng ngay trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó nàng quay người lại, tiếp tục công việc của mình.
Nhìn thấy chỗ vết thương đó, trong mắt Tô Lạc chợt nổi lên một luồng sát khí.
“Tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tô Lạc hỏi lại tới lần thứ ba.
Mấy lần trước Nam Cung Lưu Vân đều tránh không nhìn, nhưng bây giờ, để thu hút sự chú ý của hắn, Tô Lạc đành phải nói tới.
Bởi đợi tới khi thuốc cầm máu được tán đều trên vết thương, tới lúc đó mới thực sự đau.
Nét mặt diễm lệ của Nam Cung Lưu Vân chợt thoáng vẻ suy nghĩ, rồi chợt nở nụ cười đầy vẻ không đứng đắn: “Yên tâm đi, thân thể của bổn vương muốn bị hủy hoại cũng sẽ chỉ bị hủy hoại trong tay Lạc nha đầu ngươi thôi, làm sao có thể bị hủy hoại trong tay người khác chứ?”
Ăn nói như vậy ư? Cứ làm như nàng ra tay ác độc lắm không bằng!
Tô Lạc trừng mắt nhìn hắn: “Vậy làm sao ngươi chạy ra được?”
Cơ quan của Tử ngư điện lại lợi hại như vậy? Nếu như bị nhốt trong Hợp hoan thất, muốn an toàn thoát ra, dường như là điều không thể.
Nghĩ tới tình huống đó, ánh mắt mê hoặc của Nam Cung Lưu Vân hơi cụp xuống, trên mặt lại lộ ra nụ cười xấu xa: “Bổn vương lúc đó kiên trì giữ trọn niềm tin sẽ để thân thể trắng trong này cho Tiểu Lạc Lạc nhà ta, như vậy có thể không ra được sao?”
“Làm sao mà để bị thương thành ra thế này?”
Mũi dao trong tay Tô Lạc hạ xuống, một lần nữa lại cắt vào da thịt hắn, Nam Cung Lưu Vân không chút nhíu mày, trên mặt vẫn giữ nụ cười nhạt như trước, chỉ nói: “Đánh nhau thôi. Trong Hợp hoan thất, ngoài giao hoan ra còn có lựa chọn thứ hai, hơn nữa lựa chọn đó lại cá nhân hóa hơn.”
Lời nói ấm áp, nụ cười mê hoặc, nhưng trên trán ướt đẫm mồ hôi, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Sống mũi Tô Lạc cay cay, quay mặt đi chỗ khác, giả vờ không nhìn thấy, đẩy nhanh tốc độ làm phẫu thuật, miệng vẫn nói để thu hút sự chú ý của hắn: “Tại sao lại là cá nhân hóa?”
“Cái này á, đơn giản mà nói, thì chính là tự mình đánh chính mình thôi.” Ánh mắt mơ màng của Nam Cung Lưu Vân có vẻ như đã bị choáng, nhưng hắn vẫn cười, nụ cười nhợt nhạt và yết ớt.
“Tự mình làm sao lại đánh mình chứ?” Tô Lạc nhìn hắn, rồi lại chuyên tâm vào công việc.
Nam Cung Lưu Vân nghĩ một lát, cười nói: “Trong đó rất kỳ quái, sẽ biến ra một người khác giống mình, hơn nữa người này, bất luận là linh lực, chiêu thức, thậm chí cả suy nghĩ, đều ở trạng thái tốt nhất, rất lợi hại phải không?”
Lại có việc kỳ lạ như vậy sao? Lại có thể bắt chước tới mức này sao? Đây là thời cổ đại hay siêu hiện đại hóa... Tô Lạc đột nhiên sáng lên.
“Nếu đã như vậy, ngươi làm thế nào đánh thắng được?” Tô Lạc dừng lại một chút, tiếp đó lại tán thuốc cầm màu thành dạng bột, rồi đắp lên vết thương đang chảy máu của hắn.
Miệng vết thương lập tức phát ra âm thanh “Xèo xèo xèo!”, nhìn như phản ứng hóa học sau khi vẩy a-xít lên vậy.
Sắc mặt Nam Cung Lưu Vân nhợt nhạt, hắn hít một hơi thật sâu, phớt lờ cơn đau, khẽ cười nói: “Cũng không thèm nhìn xem… Bổn vương là ai… làm sao… có thể… đánh không thắng được chứ...”
Nếu đánh nhau với một bản thể hoàn mỹ như mình, nếu như không liều mạng nguy hiểm thì làm sao có thể thoát ra được?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...