Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Người này nhất định là Nam Cung Lưu Vân, không thể nhầm được.

Lúc này, Hợp Hoan Thất hay Dao Trì tiên tử gì đó đều có thể bỏ qua không cần nghĩ đến. Điều quan trọng là phải mau chóng giải cứu cho nàng! Nàng sắp không chịu được nữa rồi!

Thế là, Tô Lạc trừng mắt, nằm trong khối băng lòng đầy căm phẫn lớn tiếng kêu lên: “Còn không mau thả bổn cô nương ra!” 

Nam Cung cười tà mị, chậm rãi lắc đầu: “Không nghe thấy.”

“Muốn chết hả!” Tô Lạc nổi giận đùng đùng.

“Trừ khi ngươi đồng ý với bổn vương một điều kiện.” Nam Cung Lưu Vân ăn không nói có ngồi xuống bên cạnh Tô Lạc, nghiêng mặt nhìn Tô Lạc, bộ dạng chạm gối hàn huyên. 

Tô Lạc sắp tức chết rồi. Giờ đã là lúc nào rồi, mà hắn vẫn còn chơi trò này với nàng.

“Ngươi nói gì bổn vương không nghe thấy. Nhưng, nếu như ngươi đồng ý, thì có thể nháy mắt ba lần.” Mặt Nam Cung Lưu Vân có chút tái nhợt, cười lưu manh.

Trong lòng Tô Lạc không phục. Tên này quả thật là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của! 


Còn nói thích mình, thích mình thì không phải nên chạy như bay tới, không nói hai lời mà giúp mình thoát khỏi lớp băng này hay sao?

“Hừ, nếu ngươi thích ở trong đấy như vậy, bổn vương sẽ ngồi với người nhé!” Hai tay của Nam Cung Lưu Vân vắt chéo sau đầu, nằm ngửa song song với Tô Lạc trên bãi cát, nụ cười tràn đầy tà khí.

Tô Lạc vẫn thua hắn. 

Hổ rơi vào chốn bình địa, đến chó cũng có thể khinh rẻ. Món nợ này nàng nhất định sẽ đòi lại.

Khóe miệng Nam Cung Lưu Vân phác họa một nét cười nồng đậm, hắn vuốt cằm: “Ừm… Điều kiện gì mới được đây? Nếu không thì, hãy gả cho bổn vương đi!”

Thấy mắt Tô Lạc phát ra hung quang, Nam Cung Lưu Vân càng cười tà mị gian ác hơn: “Không được không được, hơi có chút ý mạnh hiếp yếu, bổn vương cũng không phải loại phế vật họ Nam Cung chỉ biết đi bức hôn. Ừm… Nếu không thì như vậy đi, ngươi đồng ý thử ở bên cạnh ta ba tháng, thế nào?” 

Thử ở bên cạnh hắn ba tháng? Tô Lạc nhíu mày.

Nam Cung Lưu Vân thấy Tô Lạc có vẻ suy nghĩ, cái này chứng tỏ có cơ hội rồi.


Thế là, hắn tranh thủ rèn rắt khi còn nóng, đánh rắt tùy gậy: “Thử ở bên cạnh ta ba tháng, nếu như đến lúc đó, ngươi vẫn không thích bổn vương, thì bổn vương tuyệt đối sẽ không quấy rầy ngươi nữa, thế nào?” Nhưng, cách theo đuổi có thể đổi thành ép buộc. 

Nhưng Tô Lạc lại không biết ý nghĩ vô sỉ trong lòng Nam Cung Lưu Vân, nàng trầm ngâm suy tư: "Nếu như chỉ có ba tháng, vậy thì cũng có thể cân nhắc..."

Nam Cung Lưu Vân ra vẻ rất nhàm chán gõ gõ vào lớp băng, khối băng vang lên tiếng “tùng tùng tùng!”. Hắn còn cười tà mị, nhếch mày nói: “Dáng vẻ này, há há há, thật sự là khó thấy, nếu như ngươi thích như vậy, vậy thì...”

Điều này khiến cho Tô Lạc ở trong khối băng vô cùng ảo não! 

Nàng cũng biết dáng điệu cử chỉ Kim Kê Độc Lập mà nàng thực hiện trông rất buồn cười, rất hài hước, nhưng ai mà biết được lúc ấy sẽ bị đóng băng chứ!

Nếu như biết sớm, nàng nhất định sẽ chọn một tư thế hoàn mỹ… Hứ hứ, nếu như biết sớm, lúc trước có Nam Cung Lưu Vân làm chỗ dựa, nàng đã giết chết tên Lý Ngạo Thiên rồi.

Nam Cung Lưu Vân nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, thêm chút đe dọa  dụ dỗ, còn kèm theo ngữ khí lo lắng: “Nhìn có vẻ thủy triều sắp lên rồi, bộ dạng này của ngươi sợ rằng sẽ bị cuốn đi thôi!” 

Tô Lạc vô cùng tức giận trong lòng! Tốt xấu gì hai người cũng đã quen biết lâu như vậy, phải ép nàng đồng ý rồi mới bằng lòng chịu ra tay giúp đỡ, quả thật là thổ phỉ.

Đáng ghét, đáng hận!

Tô Lạc bị ép không còn cách nào, chỉ có thể thở phì phò, nặng nề chớp mắt ba lần với hắn... 

Nam Cung Lưu Vân thấy vậy, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười khẩy đắc ý, vẻ mặt vô cùng sung sướng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui