Hiện tại hắn vừa bị nàng đạp trúng mệnh căn tử, nhất thời lại thêm thù mới hận cũ, mắt Lý Ngạo Thiên loé lên lửa giận hừng hực cùng sát ý lạnh lẽo.
Hôm nay không giết được nha đầu thúi kia, Lý Ngạo Thiên hắn thề không làm người!
Lý Ngạo Thiên ráng nhịn cơn đau dữ dội ở hạ bộ, cất bước đi như bay đuổi theo phía sau Tô Lạc.
Thực lực cấp sáu của Lý Ngạo Thiên so với thực lực cấp ba của Tô Lạc quả thực cách biệt một trời một vực, dù bộ phận đặc thù bị thương, tốc độ của hắn vẫn rất kinh người.
Tô Lạc chạy không ngừng về phía trước.
Chạy đến các thông đạo phía trước, Tô Lạc không hề do dự mà chạy thẳng vào thông đạo thứ năm.
Bởi vì các thông đạo khác tuy rằng có ma thú, có lẽ có thể ngăn cản được truy kích của Lý Ngạo Thiên, nhưng nàng căn bản không quen thuộc các nơi đó.
Nhưng thông đạo thứ năm thì khác.
Bởi vì nàng biết, nơi này có hổ ngốc, hổ ngốc là ma thú cấp tám, chỉ cần có thể chạy đến cạnh nó, nàng nhất định sẽ an toàn.
Vì có lòng tin như vậy, Tô Lạc thi triển Linh Vũ bộ pháp, tốc độ nhanh như bão táp.
Lý Ngạo Thiên đuổi theo phía sau nàng, tức giận đến mức muốn chửi thề.
Nha đầu thúi này có phải đã ăn dược liệu đặc thù gì không, làm sao mà tốc độ lại nhanh như vậy! Hoàn toàn nhìn không ra đây là tốc độ của cường giả cấp ba.
Tốc độ của nàng hiện tại có thể sánh với tốc độ của cường giả cấp năm!
Nhưng cũng chẳng sao, thông đạo này rất dài, hắn có rất nhiều thời gian đuổi theo bắt được nàng.
Vì thực lực chênh lệch, khoảng cách giữa Lý Ngạo Thiên và Tô Lạc liên tục bị rút ngắn, càng ngày càng gần, dường như chỉ cần duỗi tay ra là có thể bắt được nàng.
Tô Lạc nhìn thấy ngã rẽ trước mặt, trong lòng lập tức vui vẻ.
Nếu nàng nhớ không lầm, nơi đó chính là nơi cư trú của hổ ngốc. Trước đó, lúc nàng rời đi, hổ ngốc đã ngây ngốc nằm tại đó!
Được cứu rồi!
Tô Lạc nhanh chóng chạy đến ngã rẽ kia.
Nhưng mà, khiến nàng cảm thấy tuyệt vọng hơn chính là...
Nàng vẫn luôn kiên trì ôm tin tưởng và kỳ vọng với hổ ngốc, vậy mà hiện tại lại không thấy nó đâu cả!
Ta OO cái XX!
Tô Lạc thầm mắng ở trong lòng, nàng hiện tại quả thực đang rất gấp.
Nàng đã chuẩn bị sẵn Thiên Linh Thuỷ để hối lộ hổ ngốc, ai ngờ nó vô phúc như vậy!
Trong lúc Tô Lạc ngây người, Lý Ngạo Thiên đã đuổi đến sau lưng.
Lần này, Lý Ngạo Thiên căn bản không thèm phí lời với Tô Lạc, hắn nghiêm túc thi triển ấn thuật, hai tay kết thành một kết điểm. Bỗng nhiên, phía sau lưng hắn xuất hiện một mảnh tuyết trắng xoá, băng tuyết vô tận tràn đến bao phủ bốn phương tám hướng.
Nhiệt độ xung quanh trong nháy mắt liền giảm xuống, khí lạnh thấu xương như con dao nhỏ tràn ngập quanh người.
Rất nhanh, Tô Lạc phát hiện y phục và tóc của mình đều có một tầng sương màu trắng.
“Quả nhiên rất cường đại!” Trong lòng Tô Lạc thất kinh.
Không nghĩ tới Lý Ngạo Thiên là pháp sư sát thương thuộc tính băng cường đại như vậy!
Lúc này, tuyết trắng xoá, gió lạnh thấu xương, Lý Ngạo Thiên giống như một vị thần cao ngạo đang đứng trên cao nguyên tuyết vực, thần sắc đạm mạc, sát khí không hề giảm bớt.
“Thiên Hạ Tuyết Vũ!” Lý Ngạo Thiên quát to một tiếng.
Ngay lập tức, gió tuyết vô tận từ bốn phía điên cuồng thổi đến chỗ Tô Lạc.
Mỗi một đoá bông tuyết mà hắn ngưng tụ đều to như miệng cái chén, sáu cánh trong suốt, mỗi cánh đều lấp loé hàn quang, lại sắc bén như đao kiếm.
Ngàn vạn tuyết nhận (1) đồng thời áp chế Tô Lạc, dường như muốn hoàn toàn bao vây nàng trong đó.
Trong mắt Tô Lạc hiện lên thần sắc nhàn nhạt.
Hoá ra đây chính là thực lực của cường giả cấp sáu.
Nếu lấy thực lực của nàng mà so sánh thì quả thật nàng sẽ không chịu nổi một chiêu.
Nhưng đã đến bước này, nàng không thể không đánh!
Tô Lạc nàng tuyệt đối không phải là người dễ dàng nói từ bỏ.
Sắc mặt nàng dần dần lạnh lẽo, một chưởng ấn huyền phù màu đen xuất hiện trên đỉnh đầu nàng sau đó nhanh chóng phóng đại, ngăn cản công kích của Lý Ngạo Thiên.
***
(1) Tuyết nhận: bông tuyết sắc bén như đao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...