Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư
“Bắc Thần Ảnh mấy người bọn họ biến mất chẳng lẽ là do ngươi giở trò?” Tô Lạc cố gắng dời sự chú ý của hắn.
Lý Ngạo Thiên nghe vậy, lập tức cười lớn: “Ha ha ha! Dù sao ngươi cũng sắp phải chết, ta không ngại nói cho ngươi biết chân tướng! Đúng, bọn người Bắc Thần Ảnh là do ta động tay động chân. Không chỉ có vậy, ha ha ha, chuyện của Nam Cung Lưu Vân cũng là do ta làm.”
“Ngươi... Đó là muội muội của ngươi!” Tô Lạc cắn răng, thần sắc lạnh nhạt.
“Đó là chủ ý của Dao Dao.” Lý Ngạo Thiên cười đến mức điên cuồng: “Ngươi cho rằng chỉ mình ngươi mới có vận may sao? Nói cho ngươi biết! Dao Dao cũng có một tấm bản đồ địa hình và cơ quan của thạch thất này! Hừ!”
Tô Lạc lúc này mới hiểu vì sao nàng luôn có một loại cảm giác bị người khác đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Hoá ra Lý Dao Dao lúc vừa đến đây đã có được bản đồ địa hình và cơ quan của thạch thất này.
Như vậy, nàng ta cố ý sắp xếp để nàng ta và Nam Cung cùng vào hợp hoan thất... Nữ nhân này thật quá vô sỉ, dám dùng phương thức này để ép Nam Cung!
Cái gì mà Dao Trì tiên tử siêu phàm thoát tục, không dính bụi trần... Trong lòng Tô Lạc nổi lên một trận ghê tởm!
Tô Lạc nhìn Lý Ngạo Thiên, cười lạnh: “Thế nhân lưu truyền Dao Trì cung thanh cao lạnh lùng kiêu ngạo, bàng quan, nhưng ai mà ngờ được, chỉ vì muốn chiếm một người nam nhân, đường đường là Dao Trì tiên tử lại không tiếc giở ra thủ đoạn ti tiện như thế này? Nàng ta thật sự không thể gả ra ngoài sao? Mà lại muốn hạ mình phục vụ nam nhân như vậy?”
“Ngươi câm miệng cho ta!” Lý Ngạo Thiên đùng đùng nổi giận bóp cằm Tô Lạc, oán hận trừng mắt với nàng: “Ngươi dám nói Dao Dao như vậy, có tin ta trực tiếp bóp chết ngươi hay không?”
“Chẳng lẽ không phải sao?” Ánh mắt Tô Lạc chợt loé lên một tia sắc bén, tiếp tục kích động Lý Ngạo Thiên: “Ha ha ha, ngươi đang muốn giết người diệt khẩu sao? Phàm là làm việc ti tiện đều sẽ giết người diệt khẩu nha. Hoá ra mỹ danh của Dao Trì cung được lưu truyền là nhờ như vậy sao? Xem ra cũng chỉ có vậy mà thôi!”
Lý Ngạo Thiên tức điên lên, trên tay càng dùng sức siết chặt cằm nàng.
Tô Lạc bị bóp cằm đau đến mức hít thở không thông.
Nhưng trong mắt nàng lại không có chút sợ hãi, ngược lại còn có một tia cười lạnh.
Ngay lúc Lý Ngạo Thiên đang nộ khí xung thiên mà lơ là phòng bị, Tô Lạc liền nâng một chân lên, hung hăng đá mạnh vào hạ bộ của Lý Ngạo Thiên.
Dù thế nào thì thực lực hiện tại của Tô Lạc cũng là cường giả cấp ba, dốc hết toàn lực đá một phát thì chắc chắn không phải là nhẹ.
Huống hồ, Lý Ngạo Thiên căn bản không hề phòng bị.
Hơn nữa, một người tu luyện võ công cao cường, toàn thân đều được bảo hộ đến mức nào, thì nơi đó vẫn luôn là yếu điểm dễ công kích nhất.
“A!” Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Lý Ngạo Thiên ngay lập tức buông Tô Lạc ra, dùng tay che lấy hạ bộ của mình, đau đớn khiến hắn hầu như té ngã, lăn lộn trên mặt đất.
Tô Lạc một cước thành công, làm sao dám đứng tại chỗ?
Nàng vừa thoát ra liền bắt đầu chạy!
Chạy, chạy, chạy!
Hiện tại Nam Cung Lưu Vân không ở cạnh nàng, điều duy nhất nàng có thể làm chính là cứu lấy chính mình.
Kẻ đứng sau tất cả mọi chuyện chính là Dao Trì tiên tử.
Nghĩ đến nữ nhân này, mắt Tô Lạc hiện lên một tia tức giận.
Lần trước ở sơn mạch Lạc Nhật cũng vì nữ nhân này mà mình bị đuổi giết khắp núi đồi, gần như là cửu tử nhất sinh. Nhưng lúc đó, những người đuổi giết nàng chẳng qua chỉ là thực lực cấp ba, nàng còn có thể ứng phó một chút.
Nhưng người hiện tại đuổi giết nàng là Lý Ngạo Thiên thực lực cấp sáu. Có trời mới biết nàng có thể chạy thoát khỏi hắn hay không, nếu bị hắn bắt lại thì sẽ rất thảm.
Thân hình Tô Lạc chạy đi như tia chớp.
Lý Ngạo Thiên thiết kế thiên la địa võng, cố tình cô lập nàng khỏi đám người Bắc Thần Ảnh là vì muốn giết chết nàng, sao có thể dễ dàng để nàng chạy thoát như vậy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...