Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Tô Lạc tò mò hỏi Nam Cung Lưu Vân: “Ngươi sao lại không đi vào? Chuẩn bị sẵn áo cưới cho người khác đâu phải cách làm của ngươi”

Hiểu biết về Nam Cung Lưu Vân của nàng cho nàng biết rằng tên nhãi này tuyệt đối sẽ không lãng phí sức lực của mình.

Nam Cung Lưu Vân toát ra vẻ tuấn mỹ vô song, tươi cười tràn đầy tà khí: “Chờ một chút, sau đó sẽ có trò hay cho ngươi xem, bảo đảm ngươi sẽ thích.” 

Vừa rồi khi giải trừ phong ấn, hắn liền cảm giác được bên trong có chút không thích hợp, cho nên cũng không vội vã đi vào.

“Sao? Chẳng lẽ bên trong… Ai, làm cho bọn họ tưởng rằng ngươi đấu tranh anh dũng mà công dã tràng, ngươi cũng quá phúc hắc rồi!” Tô Lạc lên án hắn, ngay sau đó liền nhịn không được cười rộ lên.

Thái tử đáng thương, đến nơi nào cũng đều bị Nam Cung Lưu Vân tính kế. 


Hắn cho rằng cứ vọt vào trước là thế thượng phong thuộc về hắn, đáng tiếc là thế thượng phong này hắn không tận dụng được rồi, hắn sẽ sớm biết được thôi.

Đến tận lúc này rồi, Tô Lạc không khỏi có chút thương sót vị Thái Tử điện hạ đánh trận nào là thua trận đó này, càng đánh càng thua dù là cứng cỏi vô cùng.

Ngần ấy năm trời, hắn phải cố gắng giãy giụa trong lòng bàn tay Nam Cung Lưu Vân, thể xác và tinh thần vẫn còn khỏe manh sống đến bây giờ, quả thực cũng không dễ dàng, ngẫm lại cảm thấy thật đáng thương. 

Nam Cung Lưu Vân bắn lên cái trán trơn bóng của nàng một cái, bộ dáng vừa bực mình vừa buồn cười: “Tiểu nha đầu lại chửi thầm Bổn vương phải không?”

“Sao có thể.” Tô Lạc kiên quyết phủ nhận, đầy mặt lời lẽ chính đáng, nghiêm trang nói: “Ta ở trong lòng đang khen ngươi, ngươi sao có thể bôi nhọ ta như vậy chứ?”

Nam Cung Lưu Vân nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc màu đen của nàng, cười như hồ ly gian xảo “Khen Bổn vương lại không phải chuyện mất mặt gì, lớn tiếng nói ra, hà tất ở trong lòng mặc niệm? Lại đây nói vài câu cho Bổn vương nghe nào.” 

Tô Lạc nào có thật sự khen hắn? Nàng mà nói mấy câu chửi thầm ra, chắc hẳn hắn sẽ phát điên.

Cho nên nàng chỉ cười hắc hắc, lại không làm theo ý hắn, hơn nữa còn thông minh mà nói sang chuyện khác: “Đã qua bao lâu rồi mà sao bên trong kia hoàn toàn không thấy có động tĩnh gì? Đừng nói là toàn quân đều bị diệt sạch rồi chứ?”

Trong mắt Nam Cung Lưu Vân có ý cười, còn có thêm cưng chiều nồng đậm, hắn dắt tay Tô Lạc: “Tính thời gian cũng không sai biệt lắm, chúng ta vào xem tuồng thôi.” 


Tô Lạc theo Nam Cung Lưu Vân bước vào ngọc môn, một gian thạch thất diện tích không nhỏ liền xuất hiện ở trước mặt nàng, hơn nữa không gian chung quanh cực kỳ to lớn, nơi này thật giống như một tòa cung điện độc lập, từng hàng thạch thất đứng thẳng hàng trong đó.

Lúc này, xuất hiện ở trước mặt bọn họ chính là một tòa thạch thất nho nhỏ, đề chữ “Bí Kíp Thất”.

Cửa chỉ khép hờ, đẩy nhẹ liền mở ra. 

Bên trong thạch thất tràn ngập sương mù nhàn nhạt, tầm nhìn rất ít, cho dù là Tô Lạc cũng chỉ có thể nhìn cảnh tượng chung quanh trong phạm vi mười mét vuông.

Chỉ thấy bên trong thạch thất chất đống một đám kệ sách bằng gỗ hoa lê màu vàng dựa vào vách tường, kệ sách để tốp năm tốp ba thư tịch, ở trên thư tịch còn dán giấy ghi chú, viết các loại tên sách.

Ở giữa thạch thất ngoại trừ có một tòa thạch đài thì còn lại đều trống rỗng, không còn thứ gì khác. 


“Này, Bắc Thần bọn họ đâu cả rồi?” Tô Lạc tỏ vẻ rất kỳ quái.

Cả bọn không phải đều đến tìm bí kíp hay sao? Sao lại ở trong phòng chứa bí kíp mà lại không thấy ai cả vậy?

Sắc mặt Nam Cung Lưu Vân hiện lên vẻ ngưng trọng, khóe môi treo lên ý cười không chút để ý: “Ngẩng đầu nhìn.” 

Tô Lạc nghe theo lời Nam Cung Lưu Vân nói, hướng lên trên xem, không khỏi kinh hô một tiếng: “Sao…”

Ở phía trên thạch thất, treo một đám vật thể hình dạng khí cầu trong suốt, Tô Lạc có thể rõ ràng mà nhìn thấy mỗi một cái khí cầu đều chứa một người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui