Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Một tay Nam Cung Lưu Vân đặt ở trên vai Tô Lạc, cợt nhả tà mị nhướng mày: “Không cần phiền toái như vậy, Lạc nha đầu đã là người của Bổn vương.”

Ba người Bắc Thần Ảnh đều khinh thường bĩu môi, quay mặt đi. Thằng nhãi này thật vô sỉ, rõ ràng muốn nói gì thì nói.

Quả nhiên, Tô Lạc tức giận mà trừng mắt: “Ăn có thể ăn bậy, lời nói không thể nói bậy.” 

Nam Cung Lưu Vân u oán lên án: “Ngươi không chịu trách nhiệm với ta sao!”

Tô Lạc đỡ trán, thằng nhãi này còn cãi chày cãi cối gì không biết?

Tô Lạc một tay đẩy hắn ra: “Còn không xem lại hiện tại đang ở nơi nào, bộ dáng cũng không đàng hoàng. Còn mấy canh giờ nữa Tử Ngư điện sẽ biến mất, chúng ta phải nhanh tăng tốc độ đi thôi.” 

Tô Lạc không đề cập tới thì còn vui vẻ, nàng nhắc tới làm tất cả đều nhớ tới tình cảnh hiện tại.

Bí Kíp Thất còn còn chưa tìm được!

Vì thế tất cả đều nhanh chân tiến về phía trước, Nam Cung Lưu Vân u u oán oán mà lôi kéo góc áo Tô Lạc, giống nàng dâu nhỏ bị ủy khuất, vẫn luôn trừng mắt lên nhìn nàng. 

Tô Lạc đi ở phía trước, mà Nam Cung Lưu Vân cứ lôi kéo nàng góc áo một cách đáng thương.

Lúc này hai người nhìn qua, Tô Lạc rất giống lão chăn trâu, mà Nam Cung Lưu Vân lại như trâu bị lão già lôi đi.


Tô Lạc đi, Nam Cung Lưu Vân đi. 

Tô Lạc dừng, Nam Cung Lưu Vân cũng dừng.

Tô Lạc khóe miệng bĩu lên, nhìn trời không biết nên làm sao, nàng dừng bước chân ngoái đầu lại trừng hắn.

Tô Lạc trừng hắn, tâm tình hắn còn rất vui vẻ, đưa mắt lên nhìn Tô Lạc mà nhe răng cười, nhìn còn có vẻ hơi ngốc ngốc. 

Tô Lạc lười không thèm để ý hắn, xoay người đi tiếp, hắn lại chứng nào tật nấy, bắt đầu u oán ủy khuất mà lên án nàng, trừng nàng, lôi kéo góc áo nàng nhắm mắt theo đuôi.

Tô Lạc đối với hắn quả thực không còn gì để nói.

Người nam nhân này còn có thể ấu trĩ trẻ con tới vậy sao? Trẻ con năm tuổi so với hắn còn hiểu chuyện hơn không phải sao? Cứ nhất định bắt nàng phải chú ý tới hắn mọi lúc mọi nơi mới được sao? 

Tô Lạc hoàn toàn bị hắn đánh bại.

Lợi dụng lúc hắn đang suy sụp mà cho hắn một đòn mạnh hắn nhất định sẽ trở nên nhu nhược.

Cho nên, Tô Lạc chỉ có thể lựa chọn dùng phương thức mềm mại. 


Không còn cách nào khác, Tô Lạc kéo cánh tay hắn đang giữ chặt góc áo mình ra, nắm tay hắn mà bước đi nhanh.

Tên trẻ con Nam Cung Lưu Vân vui ver, khóe miệng nhếch lên độ cung, khóe mắt đuôi lông mày đều là ý cười, cười đến ngây ngốc.

“Cười cái gì mà cười? Ta cắt rớt miệng ngươi!” Tô Lạc hung hăng rống hắn. 

Tên ngốc này được đằng chân nhất định sẽ lên đằng đầu, cho hắn ánh mặt trời hắn liền như tỏa sáng, cho nên Tô Lạc nhất quyết sẽ không để cho hắn đắc ý.

Nam Cung Lưu Vân tâm tình rất tốt, dương dương tự đắc nói: “Là ngươi chủ động dắt tay Bổn vương.”

“Ngươi như vậy là muốn sao hả?” Tô Lạc tức giận  lên tiếng. 

“Nếu đã chịu dắt người ta, ngươi còn có ý định buông ra, không chịu trách nhiệm tiếp sao.” Nam Cung Lưu Vân nâng cằm mà đắc ý như quỷ kế đã thành công.

“Chịu trách nhiệm cái gì? Chịu trách nhiệm cả đời lo chuyện ăn uống tiêu tiểu cho ngươi ư?” Tô Lạc hừ hừ hai tiếng.

“Cả đời? Được, như vậy là xác định rồi nhé.” Nam Cung Lưu Vân ôm Tô Lạc, hôn nàng một cái ngay môi, như vậy là đã xác nhận rồi. 

Nam Cung Lưu Vân tốc độ nhanh như tia chớp ấn môi nàng một cái, Tô Lạc còn không phản ứng kịp.

Tô Lạc tức khắc ngây dại, nàng ngây ngốc mà nhìn về phía Nam Cung Lưu Vân.

Nàng vừa rồi đã nói cái gì? Sao bỗng nhiên như đã đóng mộc ký tên? 

Nam Cung Lưu Vân khóe mắt hiện lên sự đắc ý, ánh mắt dao động không ngừng, khắp nơi nhìn xung quanh, chỉ không nhìn Tô Lạc, trong miệng lại nói: “Lời cũng nói ra rồi, cái ấn môi này là xem như về sau không được thay đổi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui