“A! Thì ra nàng chính là đại danh đỉnh đỉnh Tô Tứ tiểu thư, khó trách, nghe nói nàng cướp vị hôn phu của tỷ tỷ, làm tỷ tỷ nàng tức giân đến mức lập ra sinh tử chiến ngay tại chỗ luôn.”
“Có chuyện này nữa hả? Nha đầu này xinh xắn sạch sẽ như vậy, sao lại làm ra chuyện thiếu đạo đức đến thế, ngay cả vị hôn phu của tỷ tỷ mình cũng dám cướp?”
Trong lúc nhất thời, mọi người nghị luận sôi nổi, khe khẽ nói nhỏ, từ Tử Kinh Ngư kéo thẳng đến sinh tử chiến.
Thính lực của Tô Lạc vốn rất tốt, sau khi lên tới cấp ba càng là tai thính mắt tinh, nghe hết toàn bộ những lời này.
Nàng thật không ngờ chỉ trong một tháng ngắn ngủi, dư luận đều nghiêng về phía Tô Thanh, tẩy trắng nàng thành bạch liên hoa người bị hại, mà nàng lại biến thành nữ phụ ác độc tàn nhẫn.
Tô Lạc nghĩ nghĩ, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Nàng không tin không có người âm thầm dẫn đường dư luận, người kia là ai thì… Ha hả, Tô Lạc cười không nói.
Tô Lạc lấy một phần mồi câu gắn vào cần câu cá, sau đó vứt vào trong nước biển.
Nàng dù sao cũng là lần đầu tiên câu cá, cho dù có thông minh thì động tác cũng không đúng tiêu chuẩn.
Vì thế, động tác này của nàng lại bị người khác lên án, bị chỉ trích đến cái xác cũng không còn.
“Trời ạ! Ngay cả cần câu cũng không biết ném, sao mà câu được Tử Kinh Ngư chứ, chẳng lẽ nàng cho rằng Tử Kinh Ngư giống với những con cá khác sao?”
“Đúng vậy, mồi câu cũng cho quá nhiều, Tử Kinh Ngư sẽ cắn câu mới là lạ.”
“Trình độ này mà dám thi đấu với Thái Tử điện hạ, mất mặt đến nhà bà ngoại luôn rồi, không cần nhìn kết quả thi đấu nữa, bây giờ ta nói cho các ngươi biết, Thái Tử điện hạ thắng chắc rồi!”
Những người xem náo nhiệt xung quanh đều chắc chắn đoán trước Tô Lạc sẽ thua.
Khóe miệng Tô Lạc hơi nhếch lên, chuyên chú nhìn mặt biển, không để ý tới sôi nổi hỗn loạn trên này.
Thái tử nghe hết toàn bộ những câu mắng chửi Tô Lạc, hắn bình tĩnh ung dung nhìn Tô Lạc một cái, mỉa mai nói: “Nếu ngươi có thể câu được một con Tử Kinh Ngư, bổn cung sẽ…”
Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên, nụ cười chế nhạo của Thái tử cứng đờ.
Bởi vì hắn thấy cần câu của Tô Lạc trầm xuống.
Đây là báo hiệu cá đã cắn câu.
Tất cả những người xung quanh đều kích động.
“Trời ạ, cá cắn câu!”
“Sao có thể? Mới bỏ xuống có nửa phút thôi mà?”
“Nào có nửa phút? Làm ơn mới có mười giây thôi được không hả? Vận may tốt quá rồi đó!”
Đối mặt với những giọng nói kích động lộn xộn này, Tô Lạc nhàn nhạt cười, nàng thật cẩn thận nhấc cần câu lên, bên trên nó là một con Tử Kinh Ngư đang tung tăng nhảy nhót.
Con Tử Kinh Ngư này to hơn con lúc trước nhiều, ước chừng dài bằng hai bàn tay của người trưởng thành, quanh thân quanh quẩn linh khí nhàn nhạt, màu tím lóng lánh, vừa thấy đã biết là tuổi không nhỏ.
Tô Lạc còn chưa kịp buông cần, Bắc Thần Ảnh đã rất chân chó chạy lên, ân cần giúp Tô Lạc gỡ Tử Kinh Ngư ra, cười hì hì giơ ngón tay cái lên: “Đại tẩu thật là lợi hại, phải không ngừng cố gắng, giết chết tên người chim kia!”
“Người chim nói ai vậy!” Thái Tử điện hạ đang buồn bực, lại nghe thấy Bắc Thần Ảnh ở nơi đó bô bô làm hắn phiền lòng, hừ một tiếng thật mạnh, trừng hắn một cái.
“Ai trả lời thì nói người đó.” Bắc Thần Ảnh thông minh lập tức vòng qua bẫy rập ngôn ngữ của Thái Tử điện hạ.
Nếu Bắc Thần Ảnh trả lời chính là ngươi, nghĩa là Bắc Thần Ảnh đang biến tướng thừa nhận mình là người chim.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...