Nam Cung Lưu Tuyệt quả thực khó mà tin được, Tô Lạc vốn dịu ngoan giống như mèo, Tô Lạc làm nhiều thứ chỉ để hấp dẫn sự chú ý của hắn, hiện tại lại dùng giọng điệu châm chọc này để mỉa mai hắn!
Nam Cung Lưu Tuyệt phẫn nộ quát: “Nha đầu thúi, dù ngươi không phải chính phi của bổn cung thì cũng là trắc phi, ngươi cho rằng ngươi thoát được hả? Còn không mau cút lại đây cho bổn cung!”
Nói xong, Nam Cung Lưu Tuyệt lại muốn kéo Tô Lạc.
Hắn xác thật không có hứng thú gì với Tô Lạc, nhưng sau lại nghe nói nha đầu thúi này lại im hơi lặng tiếng âm thầm tu luyện đến cấp ba, thiên phú như thế quả thực khiến người khác phải để ý, huống chi Nam Cung Lưu Vân còn nhìn trúng nàng.
Từ nhỏ đến lớn, hắn và Nam Cung Lưu Vân vẫn luôn ở hai thế đối lập.
Nam Cung Lưu Vân muốn cái gì, hắn nhất định phải cướp lấy, dù không đoạt được, cũng phải phá hủy.
Nam Cung Lưu Vân nhíu lại mày kiếm, nhàn nhạt liếc Nam Cung Lưu Tuyệt một cái.
Nhìn như bình thản không cảm xúc, nhưng lại tàn bạo âm lệ, sát khí bức người, làm Nam Cung Lưu Tuyệt có cảm giác như đang ở trong hầm băng lạnh vô cùng.
Bắc Thần Ảnh cười như không cười nhướng mày: “Nha, Nam Cung Lưu Tuyệt, tẩu tử nhà chúng ta từ khi nào biến thành trắc phi của ngươi? Ngươi thật đúng là không biết xấu hổ, cũng không soi gương xem mình là cái đức hạnh gì.”
Bắc Thần Ảnh luôn luôn không lưu tình với Thái tử.
Nam Cung Lưu Tuyệt tức giận đến sắc mặt xanh mét, nghẹn một hơi đang muốn tức giận mắng ra tiếng, lại bị Lam Tuyển đoạt trước.
Lam Tuyển giả vờ đứng đắn, xụ mặt dạy dỗ Nam Cung Lưu Tuyệt: “Ngươi cũng thật là, Thái Tử điện hạ nên có phong độ và khí chất của Thái Tử điện hạ, nhìn Ám Dạ nhà chúng ta mà xem, khí vũ hiên ngang, phong độ nhẹ nhàng, đây mới là phong phạm mà Thái tử nên có, không có việc gì thì nên học hỏi một chút.”
Nam Cung Lưu Tuyệt đường đường là Thái tử gia lại bị tiểu đệ răn dạy, tức giận đến muốn gào thét
Lần này lại bị Ám Dạ Minh liếc mắt một cái: “Nếu muốn an an ổn ổn làm Thái tử thì đi ngay, quản cho tốt địa bàn của ngươi, duỗi tay dài như vậy cũng không sợ bị băm rớt.”
Ba người này, địa vị mỗi người cũng không nhỏ, ai nói chuyện cũng tàn nhẫn hơn người sau, ai cũng độc hơn người trước, Thái tử quả thực chịu không nổi, mệt mỏi ứng phó.
Thật vất vả chờ ba người liên tiếp dạy dỗ xong rồi, Thái Tử điện hạ mới rốt cuộc có cơ hội nổi giận đùng đùng trừng Tô Lạc: “Cho ngươi cơ hội cuối cùng, ngươi có đi với bổn cung hay không?”
Ba người kia hắn không đắc tội nổi, nhưng Tô Lạc chỉ là con kiến nho nhỏ, tùy ý hắn nặn tròn bóp dẹp.
Ai ngờ, con kiến nho nhỏ này không còn là con kiến ngày xưa nữa, chỉ thấy nàng rất lãnh đạm, lời nói ra lại độc hơn ba người kia nhiều: “Nam Cung Lưu Tuyệt, ngươi nghĩ ngươi là Thái Tử điện hạ, nhưng trong mắt ta thì ngay cả ăn xin ngươi cũng không bằng, muốn bổn cô nương đi cùng ngươi? Mơ đẹp lắm tiếp tục nằm mơ đi!”
“Tô Lạc!” Thái Tử điện hạ lại bị chế nhạo, quả thực không xuống đài được.
Hắn vốn còn tưởng rằng Tô Lạc ít nhất sẽ cho hắn vài phần thể diện, hắn còn tưởng rằng Tô Lạc ít nhất còn nhớ tình cũ, nhớ trước đây hắn chỉ cần cho nàng một ánh mắt, nàng đã hận không thể bay lên… Không ngờ tới, không ngờ tới!
Sắc mặt Thái tử mờ mịt, giọng điệu mang theo châm chọc: “A, có chỗ dựa, tự tin rồi sao? Ngươi đừng tưởng rằng hắn sẽ cưới ngươi, ngươi cũng chỉ là kẻ bị đùa giỡn mà thôi, đùa xong, còn không phải đến khóc cầu bổn vương?”
Nam Cung Lưu Vân đứng ở bên cạnh vẫn luôn không mở miệng, trên người lộ ra lạnh lẽo, lạnh như băng sương, đôi môi đỏ thắm chậm rãi gợi lên, trong mắt hiện lên kiêu căng lạnh băng, liếc xéo Thái tử: “Ngươi có ý kiến gì?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...