Người nam nhân này có thân phận địa vị cao, tu vi võ đạo không ai địch lại, quyền thế ngập trời, người đầy bí ẩn, làm người khó hiểu cũng khiến lòng người tò mò.
Tô Lạc duỗi người, lăn qua lăn lại hồi lâu mới đứng dậy bước xuống giường.
Hỏi hạ nhân mới biết sáng sớm hôm nay Nam Cung Lưu Vân đã đi ra ngoài, chỉ dặn dò nàng phải ở yên trong vương phủ.
Sáng sớm như vậy đã đi ra ngoài? Không biết hắn còn đau hay không... Tô Lạc vừa nghĩ vừa ăn sáng.
Ăn sáng xong, Lăng Phong đã tự động xuất hiện trước mặt nàng.
Lăng Phong nhìn Tô Lạc, khóe miệng hơi cong lên, không nóng không lạnh liếc mắt nhìn nàng một cái rồi im lặng ôm kiếm đứng một bên.
Lăng Phong không nghĩ tới tên sai vặt hôm qua sau khi tắm rửa sạch sẽ lại chính là Tô Lạc, khiến hắn lúc này có chút câm lặng nhìn trời. Hắn thấy tên sai vặt kia lén lén lút lút, khiến hắn luôn có loại cảm giác kỳ dị, hóa ra cảm giác của hắn không hề sai.
“Nam Cung đi đâu vậy? Khi nào trở về?” Tô Lạc vừa đi vừa nghiêng người hỏi Lăng Phong.
“Hành tung của điện hạ luôn luôn được giữ bí mật, Tô tiểu thư không nên hỏi thì hơn.” Hỏi cũng như không. Trong lòng Lăng Phong lạnh nhạt thêm vào một câu.
Lúc Tô Lạc đang muốn trợn mắt nhìn hắn, Lăng Phong lại thêm một câu: “Điện hạ nói, Tô Tứ tiểu thư nếu sáng tỉnh dậy mà không ngừng nhớ tới điện hạ, thì có thể đến tây viện ngồi, nơi đó có bức họa của điện hạ.”
Tô Lạc cứng họng.
Tên Nam Cung Lưu Vân này! Ai mà nhớ hắn chứ? Chẳng qua nàng chỉ là thuận miệng hỏi thế thôi!
Tô Lạc tức giận trừng mắt liếc Lăng Phong: “Cái tên tự cao tự đại đó thật sự cho rằng chính mình là khổng tước xòe đuôi khiến vạn người mê sao, cái gì mà không ngừng nhớ tới hắn, thật là cạn lời, không đi.”
Khóe miệng Lăng Phong giật giật, cuối cùng vẫn là không trả lời.
Có thể đánh giá điện hạ như vậy mà không bị nguy hiểm đến tính mạng, cũng chỉ có vị Tô Tứ tiểu thư trước mặt đang ở trong phúc mà không biết hưởng phúc này thôi.
Lăng Phong vẫn bình tĩnh như trước: “Tô cô nương nếu không đến thư phòng, vậy ngươi hãy xử lý đống sổ sách này đi.”
Lăng Phong vung tay lên, ngay lập tức, một loạt hạ nhân nối đuôi nhau đi vào, trên tay mỗi người đều cầm sổ sách thật dày, xếp chồng lên nhau, cao cao che hết tầm mắt của bọn họ, bước chân run rẩy, thoạt nhìn hết sức nguy hiểm.
Tô Lạc nhìn những chồng sổ sách đó, lại ngước mắt hoài nghi nhìn Lăng Phong, ấp úng mở miệng: “Cái gì mà xử lý đống sổ sách này? Nói tiếng người xem nào.”
Đôi tay ôm kiếm, vẻ mặt Lăng Phong điềm đạm tự nhiên không gợn sóng, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Điện hạ dặn dò, những việc này đều là những việc Vương phi phải làm, nếu ngươi hiện tại không có việc gì làm, vậy hãy xử lý sổ sách này đi.”
Tô Lạc cười như không cười liếc hắn một cái, chầm chậm nói: “Ngươi cũng nói đây là chuyện mà Vương phi tương lai phải làm, dựa vào cái gì mà muốn bổn cô nương phải làm lụng vất vả? Bất tại kì vị bất mưu kì chính (1).”
Lăng Phong mặt than kia khó có được một nụ cười nhẹ, hắn nhìn hạ nhân đang ôm sổ sách hừ lạnh nói: “Điện hạ trước khi rời đi đã phân phó cái gì, các ngươi còn nhớ không?”
Sáu tên hạ nhân sáu miệng một lời: “Nhớ rõ, điện hạ nói, Tô cô nương đã là người của điện hạ, chính là Tấn Vương phi tương lai, cam đoan không giả, không lừa già dối trẻ!”
Lăng Phong hài lòng gật đầu, tầm mắt nhẹ nhàng rơi xuống trên mặt Tô Lạc, hắn chỉ nhướng mày, không nói lời nào.
Tô Lạc có chút buồn bực.
Cái tên kia lại tổn hại danh dự của nàng!
Cái gì mà nàng là đã người của hắn? Rõ ràng là bọn họ cái gì cũng chưa làm!
Tốn công nàng đêm qua còn lo lắng hắn ốm đau, lo lắng muốn chết, nửa đêm ngủ không yên. Sau nàng còn lấy thiên linh thủy cho hắn uống, vậy mà hắn báo đáp nàng như vậy sao?
***
(1) Bất tại kì vị bất mưu kì chính: Không giữ chức vụ gì thì đừng lo nghĩ về chuyện của chức vụ ấy. Có nghĩa là không có phận sự thì không cần xen vào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...