Cuối cùng, toàn thân tên lùn cháy đen, giống như một cây than, cứng đờ thẳng tắp ngã ụp xuống mặt đất, dập nát cả người.
Rốt cuộc cũng xử lý xong tên lùn này!
Cục đá lớn đè nặng trong lòng Tô Lạc cuối cùng cũng tan biến.
Hôm nay thật đúng là ít nhiều nhờ có Tiểu Thần Long tương trợ, nếu chỉ có một mình nàng, chỉ sợ đã để tên lùn chạy mất. Tô Lạc lòng còn sợ hãi nghĩ, nhất định phải tu luyện võ công thật nhanh, nếu không sau này nàng sẽ càng chật vật khổ sở hơn, bởi vì sau này địch nhân sẽ càng ngày càng mạnh.
Tô Lạc lấy lại tinh thạch màu đỏ từ trên người tên lùn, sau đó thưởng đồ ăn vặt cho Tiểu Thần Long. Hôm nay Tiểu Thần Long quả thật không tồi, phải trọng thưởng thật tốt.
Dọn dẹp hiện trường xong, xóa sạch những dấu vết mình để lại, Tô Lạc ôm Tiểu Thần Long bước nhanh về hướng Tô phủ.
Ra ngoài cũng đã lâu, cũng không biết trong phủ bây giờ ra sao.
Còn nhớ rõ lúc nàng đi ra, liệp báo của Tô Thanh nổi điên, đấu đá lung tung trong Tô phủ, hủy hoại vô số kiến trúc, nháo loạn đến mức toàn bộ Tô Phủ toàn là chướng khí, cũng không biết bây giờ đã bị khống chế hay chưa.
Nếu trò hay vẫn còn đang diễn, vậy là có thứ để chơi đùa rồi, nàng cũng không ngại nhúng một chân vào làm cho loạn thêm. Tô Lạc nghĩ thế, miệng ngâm nga một khúc nhạc vui, nhẹ nhàng ung dung đi về Tô Phủ.
Cách cổng lớn Tô phủ chừng một trăm mét, bỗng nhiên Tô Lạc có cảm giác không tốt lắm, bước chân nàng bắt đầu chậm lại.
Xuất phát từ bản năng sát thủ kiếp trước, Tô Lạc bất hạnh phát hiện, nàng bị người theo dõi.
Đối phương không biết đã theo dõi nàng từ khi nào, nàng không rõ ràng lắm, nhưng nàng chắc chắn kẻ theo dõi nàng có võ công tu vi cao hơn nàng nhiều.
May mắn là nàng còn chưa bước chân vào Tô phủ, nếu không chỉ sợ sẽ bại lộ thân phận Tô gia Tứ tiểu thư phế vật rồi bị giết chết.
Tay Tô Lạc ôm Tiểu Thần Long hơi căng thẳng, nhìn đôi sư tử hùng tráng uy vũ bằng đá ở cửa Tô phủ, Tô Lạc không dừng lại, cũng không quay đầu, lập tức đi về phía trước.
Như Tô phủ và nàng không có quan hệ gì cả.
Không thể để lộ thân phận Tô gia Tứ tiểu thư, càng không thể bị giết chết ngay lúc này.
Hơn nữa Tô Lạc rất muốn biết, người theo dõi nàng là ai, có phải cùng một đám với hai tên trước đó hay không.
Tô Lạc vẫn luôn không nhanh không chậm đi tới, người phía sau cũng không gần không xa đi theo, dường như không có ý tiến lên đánh cướp.
Dọc theo đường đi, Tô Lạc muốn làm đối phương mất dấu. Nàng dùng kỹ năng phản truy tung ở kiếp trước, nhưng đáng tiếc chính là, thực lực quá chệnh lệch, nàng không có cách nào định vị đối phương được.
Bây giờ phải làm sao bây giờ? Không định vị được đối phương, lại không thể khiến đối phương mất dấu… Tô Lạc buông xui, trong mắt hiện lên lạnh lẽo.
Phía trước đã tới khu phố đông náo nhiệt.
Trên đường, người đến người đi như nước chảy, tiếng rao bán hàng vang lên hết đợt này đến đợt khác, ầm ĩ vô cùng.
Phố đông có một khách sạn lớn nhất.
Tô Lạc thấy vậy, trong mắt hiện lên gian xảo, nàng ôm Tiểu Thần Long vào khách sạn, sau đó vô cùng tự nhiên tìm tiểu nhị nói muốn một gian phòng cho khách.
Tiến vào phòng cho khách, Tô Lạc đóng cửa phòng, ném Tiểu Thần Long vào không gian, nhanh chóng lấy một bộ đồ nam từ trong không gian ra thay vào. Đồng thời, lại nhìn vào gương bắt đầu hoá trang.
Không bao lâu sau, vốn là thiếu nữ sắc mặt vàng như nến nhanh chóng biến thành một vị thiếu niên sắc mặt bình thường.
Chỉ thấy hắn mặc một cái áo dài màu xanh nhạt, gương mặt rất bình thường, vừa hòa vào trong đám người đã lập tức bị bao phủ, muốn tìm ra cũng khó khăn vô cùng.
Tô Lạc nhìn mình trong gương rất là vừa lòng, nàng lại cẩn thận xem xét một phen, không tìm thấy sơ hở nữa thì bắt đầu hành động.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...