Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Nhìn Lão Trần có thể doa chết Liễu Thừa Phong giờ lại quỳ gối trước mặt mình, tâm trạng của Tô Lạc trong lúc nhất thời có chút phức tạp.

Nếu đúng như lão nói, vậy chẳng phải khi không mình lại có được một sự giúp đỡ rất lớn sao? Lão Trần có thực lực không thấp đâu.

Nhưng Tô Lạc vẫn có chút nghĩ không ra, đơn giản hỏi: “Ông xác nhận ta là là người thừa kế của Tử Hỏa lão nhân bằng cách nào?”

Nàng tự nhận mình chưa từng lộ ra sơ hở nào.

Lão Trần cười khổ đưa một khối ngọc giản cho nàng, nói: “Tử Hỏa lão nhân năm đó để lại ngọc giản có nói rằng, nếu người thừa kế của hắn đến, ngọc giản nhất định sẽ tỏa sáng. Mà hôm nay, khi cô nương đến, nó quả thực tỏa sáng.”

Lại có chuyện thần kì như vậy hả? Tô Lạc nhận ngọc giản màu xanh dương kia, ngó trái ngó phải, tỉ mỉ đánh giá từ trên xuống dưới, thế nào đều thấy đây chỉ là một ngọc bội rất bình thường.

Tô Lạc trả lại ngọc giản: “Vậy ông giữ đi.”

“Không, cô nương giữ đi.” Trên mặt Lão Trần có chút kích động: “Đã tìm được cô nương rồi, đối với ta mà nói thì khối ngọc bội này đã vô dụng, nói không chừng cô nương sẽ có chỗ hữu dụng.”


Tô Lạc muốn từ chối nhưng vẫn phải nhận lấy.

“Những nguyên thạch này đều là do ta cố ý để lại cho chủ nhân, mong rằng chủ nhân sẽ không ghét bỏ.” Lão Trần đã tự động thay đổi xưng hô, vẻ mặt cũng mang theo cung kính.

“Vâng.” Tô Lạc cũng không làm ra vẻ, thực tự nhiên tiếp nhận ý tốt của hắn.

Nếu Lão Trần đã là người một nhà, Tô Lạc cũng không gạt hắn, vung tay lên trước mặt hắn, thu toàn bộ nguyên thạch vào bên trong không gian.

Đồng tử Lão Trần hơi co lại, khó có thể tin trừng mắt nhìn Tô Lạc: “Pháp sư không... không gian? Chủ nhân là pháp sư không gian?”

Tô Lạc nhàn nhạt cười, liếc hắn một cái: “Có vấn đề gì sao?”

“Không thành vấn đề, hoàn toàn không thành vấn đề, chỉ là không ngờ chủ nhân lại là pháp sư không gian hiếm thấy.” Lão Trần khó có thể tin nói.

Có thể nhận được y bát của Tử Hỏa lão nhân, phải là người có song hệ mộc hỏa, nhưng chủ nhân nhà mình không chỉ có như thế mà còn là pháp sư không gian đã sớm tuyệt tích trên đại lục. Thiên phú này cường đại đến mức nào chứ? Ngẫm lại đều cảm thấy thực chờ mong.


Vốn trong lòng Lão Trần cảm thấy hơi khó nghĩ khi phải phụng dưỡng một cô nương, nhưng sau khi Tô Lạc lộ ra thông tin này, hắn hoàn toàn thần phục.

Hắn thực chờ mong tiểu chủ nhân nhà mình tương lai sẽ trưởng thành đến độ cao nào.

Sau khi thu hết toàn bộ nguyên thạch vào trong không gian, rồi thả Tiểu Thần Long vào không gian lột tinh thạch, Tô Lạc theo Lão Trần cùng nhau đi ra khỏi tầng hầm ngầm.

Tới tiền viện, lại phát hiện nơi này đang cãi cọ ồn ào, hình như thực náo nhiệt.

Trong đám người, Liễu Thừa Phong ngây ra như phỗng, đứng thẳng, hắn ngơ ngác nhìn nguyên thạch trước mặt mình, không chịu tin tưởng đó là sự thật.

Tinh thạch dựa da! Hắn bỏ mười vạn đồng vàng mua một khối tinh thạch chỉ có miếng da?

Một cái là giá trị mấy ngàn kim, một cái là giá trị mười vạn kim, chênh lệch quá lớn, Liễu Thừa Phong căn bản là phản ứng không kịp.

“Tại sao lại như vậy… Sao… Sao lại là tinh thạch dựa da chứ…” Đôi mắt của Liễu Thừa Phong phồng to, nhìn chằm chằm mảnh nhỏ trên mặt đất, trong miệng lẩm bẩm tự nói, cả người hình như đều ngốc luôn rồi.

Chung quanh vài người lại nhịn không được, lắc đầu, có người cảm thấy may mắn, có đồng tình, còn có mỉa mai.

“Không ngờ lại là tinh thạch dựa da, may là vừa rồi lão phu không mua được, bằng không lúc này sẽ thua thảm.” Lý lão tiên sinh lòng còn sợ hãi mà nói: “Cho nên nói đổ thạch, một đao nghèo, một đao giàu, thật là khó nói.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui