Ở cửa xuất hiện gương mặt không có chút ý tốt nào của Tô Vãn.
Tô Vãn chậm rãi tiến vào, đánh giá mọi nơi, khi không nhìn thấy Tô Lạc, tám phần tin tưởng kia của nàng đã tăng đến mười phần.
Nếu xét trạng thái gần nhất của Tô Lạc thì nàng cũng không phải kẻ dễ ăn hiếp, nhưng cửa cũng đã bị gõ nát rồi mà nàng cũng không đi ra, vậy khả năng duy nhất chính là nàng căn bản không ở đây!
Tô Vãn thong thả ung dung đánh giá thân thể không ngừng run rẩy của Lục La, cười như không cười hỏi: “Lục La nha đầu, ngươi đang sợ cái gì? Bổn tiểu thư đáng sợ như vậy sao?”
“Không, không! Tam tiểu thư lớn lên xinh đẹp như hoa, thiên hạ ít có, tuyệt đối là mỹ nhân trong mỹ nhân!” Lục La nghiêm túc khen ngợi, trong lòng lại âm thầm kêu khổ, tam tiểu thư muốn gì, sao còn không đi.
Tô Vãn cười tủm tỉm nhìn nàng, âm lãnh cười: “Một khi đã như vậy, sao ngươi ngay cả nhìn cũng không dám nhìn bổn tiểu thư chứ? Hay là ngươi làm chuyện gì trái với lương tâm?”
Lục La bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, nàng run rẩy cố tỏ ra mạnh mẽ, cười gượng nói: “Tam tiểu thư thật thích nói đùa, nô tỳ… nô tỳ sao lại làm chuyện trái với lương tâm? Không có, tuyệt đối không có!”
Lục La đương nhiên là không biết diễn kịch, giọng điệu và biểu cảm khô cằn của nàng càng tiết lộ rằng nàng đang chột dạ.
Tô Vãn càng thêm đắc ý, chỉ thấy nàng cười lạnh liên tục: “Không sao? Vậy tiểu thư nhà ngươi thì sao? Nàng cũng không có làm chuyện trái với lương tâm sao?”
Lục La âm thầm kêu khổtrong lòng, tam tiểu thư lần này chẳng lẽ là có chuẩn bị mà đến? Lời này của nàng rõ ràng là đang muốn nói đến chuyện tiểu thư trốn đi!
“Tam tiểu thư đương nhiên cũng không có!” Lục La thần sắc nghiêm trang, giọng điệu chắc như đinh đóng cột, cuối cùng còn trịnh trọng gật đầu.
“Gọi tiểu thư nhà ngươi ra đây, hai chị em bọn ta ôn chuyện, nói không chừng nàng có thể khiến bổn tiểu thư vui vẻ, bổn tiểu thư đại phát từ bi xin xỏ cha, sẽ thả các ngươi ra ngoài” Tô Vãn ép sát từng bước.
Lục La than khổ trong lòng.
Nếu tiểu thư nhà mình có thể ra thì đã sớm ra rồi, hà tất phải xem tam tiểu thư ngươi ở đây diễu võ dương oai?
Tiểu thư à tiểu thư, ngài còn không đi ra, sau này sẽ không còn cơ hội ra nữa, cũng không có cơ hội nhìn đến Lục La nữa đâu…
Tô Vãn độc ác liếc nhìn Lục La một cái, dưới chân không ngừng bước, chậm rãi đi tới, đánh giá khắp nơi, cứ đi mãi cuối cùng cũng đi đến nội thất.
Lục La lo lắng muốn chết, thân thể cũng run nhè nhẹ.
Nàng chết chắc rồi, hôm nay nói không chừng sẽ bị đánh chết…
Mồ hôi không ngừng nhỏ giọt trên trán Lục La, trước ngực sau lưng đều bị mồ hôi lạnh làm ướt sũng.
Tô Vãn cười hết sức đắc ý, đôi tay gầy gò xanh nhạt của nàng đẩy cánh cửa nội thất ra.
Lục La nhắm hai mắt, bộ dáng như đang chờ chết.
Thời gian tựa hồ đọng lại trong một khắc này.
Phòng to như vậy lại cũ kỹ rách rưới vô cùng, vật trang trí thiếu đến mức nhìn qua một lần đã thấy được hết, căn bản không có bóng dáng của Tô Lạc.
Tốt, thực tốt, Tô Lạc tiểu tiện nhân thật sự không ở trong này!
Giờ khắc này, Tô Vãn dường như cảm thấy khói mù trên toàn thân tan đi, sáng sủa như bầu trời cao trăm thước. Nàng quay đầu, cười tủm tỉm nhìn Lục La, nụ cười âm trầm máu lạnh như một thanh kiếm nhọn đâm thẳng vào trái tim của Lục La.
“Ha ha ha ha ha, tốt, rất tốt!” Tô Vãn cái gì cũng chưa nói, xoay người rời đi.
Tô Lạc trong lúc bị nhốt lại vẫn dám trốn nhà bỏ chạy, chỉ riêng cái tội này cũng đủ để nàng bị đuổi khỏi nhà.
Trùng hợp như vậy, lời Liễu Nhược Hoa nói có thể tin tám phần.
Hơn nữa còn có cả tội danh nàng đắc tội Dao Trì Tiên Tử… Ha hả, Tô Lạc à Tô Lạc, chờ ngươi trở về rồi, phụ thân đại nhân sẽ trói ngươi đến Dao Trì cung tạ tội!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...