“Dao Trì Tiên Tử?” Tô Lạc lại đắc tội tiên tử không dính khói lửa phàm tục kia?
“Dao Trì Tiên Tử và Tấn Vương điện hạ là một đôi thần tiên quyến lữ, Tô Lạc chặn ngang một bước, nếu là ngươi, chẳng lẽ ngươi không tức giận sao?” Liễu Nhược Hoa như thật như giả hướng dẫn Tô Vãn.
Nếu như là thật, Tô Lạc chết chắc rồi! Dao Trì cung được xem như ngang hàng với sự tồn tại của đế quốc, thế mà nàng cũng dám đắc tội!
“Rất tốt, rất cảm ơn ngươi đã báo cho ta tin tức này, nếu có gì mới, ta sẽ tự báo cho ngươi.”
Tô Vãn vén váy lên, vội vội vàng vàng bỏ đi.
Nếu như là thật, lần này nhất định phải để phụ thân đại nhân trục xuất nàng khỏi gia môn.
Nhìn bóng dáng gấp gáp rời đi kia của Tô Vãn, Liễu Nhược Hoa cười vô cùng ác độc.
Tô Lạc à Tô Lạc, thích lễ vật mà bổn tiểu thư đưa cho ngươi không? Tô Đại Tướng Quân nếu biết ngươi lén trốn ra ngoài, lại đắc tội Dao Trì cung Dao Trì Tiên Tử, ha ha…
Tô Vãn cũng là người thông minh, nàng cũng nửa tin nửa ngờ với những gì mà Liễu Nhược Hoa nói, cho nên nàng quyết định trước tiên phải kiểm tra, khi đã có được tin tức xác thực thì nàng mới gọi phụ thân đến.
Cho nên Tô Vãn dẫn theo nha hoàn, chậm rãi đi đến cái sân rách nát của Tô Lạc.
Lục La đang ngồi ở trong viện vừa phơi nắng vừa may vá, tranh thủ trước khi tiểu thư trở về may xong một bộ váy áo, đến lúc đó sẽ có một món quà cho tiểu thư.
Vừa phơi nắng vừa may vá, nhìn thoáng qua dường như thật thanh nhàn thích thú, nhưng chỉ có Lục La mới biết nội tâm của nàng thấp thỏm bất an biết bao nhiêu.
Tiểu thư vừa đi là đi cả một tháng, bặt vô âm tín, cũng không biết đã đi nơi nào. Nàng có đôi khi thầm nghĩ liệu có phải tiểu thư âm thầm bỏ trốn hay không?
Khi Lục La còn đang thấp thỏm bất an may váy thì từ cửa truyền đến tiếng đập cửa ầm ầm.
Lục La hoảng sợ, kim may đâm vào thịt, đau đến mức nàng xém chút nữa kêu ra tiếng.
Nàng lo lắng bất an nhìn cánh cửa bị gõ lung lay sắp đổ kia, trong lòng giống như kiến bò trong chảo nóng, gấp đến mức không biết nên làm như thế nào mới tốt.
Một tháng qua, cánh cửa này chưa bao giờ bị gõ dù chỉ một lần, ngay cả đưa cơm cũng đều là đem đồ ăn để lại bên cái lỗ nhỏ cạnh tường, tự nàng đi lấy, cánh cửa này chưa bao giờ được mở ra.
Đại Tướng Quân không phải nói muốn tiểu thư tu tâm dưỡng tính ba tháng sao? Sao lại nhanh như vậy…
Đã xảy ra chuyện gì? Nếu như có người phát hiện tiểu thư không ở trong viện, đến lúc đó… hậu quả sẽ rất đáng sợ. Lục La bị dọa đến mức sắc mặt tái nhợt, thân thể không ngừng run rẩy, lo lắng đến mức muốn nghẹn thở.
Nếu bị giam trong phòng, nghĩa là các nàng phải ở bên trong, vậy có nên mở cửa hay không đây?
Rốt cuộc là có nên mở hay không?
Lục La nôn nóng nhìn chằm chằm cánh cửa bị đập đến mức bụi bay khắp nơi kia, chờ đợi đối phương rời đi khi không có ai đáp lại, nhưng mà nàng phải thất vọng rồi.
Bởi vì tiếng đập cửa càng phát ra lâu, bên trong cũng không có tiếng đáp lại, càng làm cho Tô Vãn vốn dĩ bán tin bán nghi tin tưởng hơn đến tám mươi phần trăm.
Nếu không chột dạ thì sao lại không dám ra mở cửa?
Cho nên, khóe miệng Tô Vãn gợi lên ý cười âm trầm, ra lệnh cho nô tỳ bên người: “Gõ cửa, gõ mạnh lên, dù có gõ hư cũng có bổn tiểu thư chịu trách nhiệm!”
Tô Vãn ở trong phủ rất ít khi được kiêu ngạo, nhưng ở trong cái sân nhỏ này của Tô Lạc, nàng trước giờ đều không kiêng nể gì.
Ngay khi Lục La gấp đến mức đi vòng vòng, chờ đợi tiểu thư nhà nàng từ trên trời giáng xuống thì nàng nghe thấy một tiếng vang thật lớn, ầm một tiếng, cánh cửa vốn đã không chắc chắn kia vỡ thành từng mảnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...