Long Lân Mã dường như cũng cảm thấy hơi thở của chủ nhân ngày một yếu hơn, nó nóng vội hí vang một tiếng, điên cuồng phi nước đại.
Lúc này, Long Lân Mã phi hết tốc lực của nó.
Trong xe ngựa, Tô Lạc vẫn đang ôm chặt lấy thân thể đang dần cứng lại của Nam Cung Lưu Vân, trong lòng vẫn đang hối hận ngàn lần.
Nếu như… nếu như nàng không ra một quyền đó, thì đã không ra nông nỗi như này?
Nam Cung Lưu Vân, xin ngươi đừng xảy ra chuyện gì...
Một giọt nước mắt rơi xuống, âm thanh trong cổ họng như nghẹn lại, từng giọt rơi xuống gương mặt loang lổ vết máu của Nam Cung Lưu Vân, tạo ra từng vệt trắng rõ ràng trên gương mặt đó.
Không tới một canh giờ, Long Lân Mã đã chạy tới trước cửa một trang viên xa hoa tráng lệ.
Lăng Phong nhanh chóng nhảy phắt xuống xe ngựa.
Nhìn thấy Long Lân Mã vừa tới, các quản gia trong trang viên vội vã chạy lại.
Quản gia trông như hơn năm mươi tuổi, hai mắt sáng và kiên định, thân hình chắc khỏe, có thể thấy là người nhà võ, hơn nữa võ công cũng không tồi.
Nhìn thấy Lăng Phong, một niềm phấn khích lộ rõ trên gương mặt của ông: “Điện hạ đã tới rồi?”
Lăng Phong lo lắng quát lớn: “Điện hạ bị thương rồi! Không nhanh tới giúp ta!”
Rất hiển nhiên, trang viên to lớn hào hoa tráng lệ này là tư gia của Nam Cung Lưu Vân.
Sự ngạc nhiên hiện rõ trên gương mặt của Từ quản gia!
Tấn Vương Điện hạ bị thương? Tấn Vương Điện hạ lại có thể bị thương sao? Dựa vào võ công của Tấn Vương Điện hạ làm sao có thể bị thương được chứ? Từ quản gia thấy chuyện này hoang đường hết mức.
Đương nhiên, khi ông ta nhìn thấy Lăng Phong gấp gáp ôm lấy thân thể đầy máu của Tấn Vương Điện hạ nhảy xuống từ Long Lân Mã, ông cảm thấy tim mình như ngừng đập.
“Điện...Điện hạ, ngài làm sao thế này? Rốt cuộc là ai?” Ánh mắt Từ quản gia sắc lên kinh ngạc và tức giận.
Lăng Phong trừng mắt nhìn về phía Tô Lạc, nhưng vẫn không nói lời nào, bước từng bước lớn đi nhanh vào bên trong.
Trên người Tô Lạc lúc này đầy những vết máu của Nam Cung Lưu Vân, trông nàng lúc này hết sức nhếch nhác, nhưng nàng vẫn lãnh đạm cúi đầu với Từ quản gia: “Mau đi mời thầy thuốc giỏi nhất tới đây, Tấn Vương Điện hạ dường như tẩu hỏa nhập ma rồi.”
Từ quản gia nhìn thấy Tô Lạc lại có thể điềm tĩnh như vậy, cũng không kìm được sự tức giận mà trừng hai mắt nhìn nàng.
Những người đi theo Điện hạ đều biết, Điện hạ là đấng quân vương thanh bạch, bất kỳ ai trong phạm vi ba thước cũng không dám tới gần ngài, đặc biệt là nữ nhân!
Ngay cả Long Lân Mã, ngoại trừ Lăng Phong có thể cưỡi ra, bất kỳ ai cũng không được phép ngồi lên.
Nhưng ban nãy khi vén tấm rèm lên, ông ta rõ ràng nhìn thấy Điện hạ đang nằm trong vòng tay của nàng… Tại sao Điện hạ lại cho phép vị cô nương này tới gần ngài? Những tiên nữ ở Liên Giao Trì cũng không được phép tới gần Long Lân Mã.
Đột nhiên, Từ quản gia nhìn thấy thần sắc của Tô Lạc có gì đó không giống, không phải là sự canh giác cao độ đối với người ngoài, thậm chí cái nhìn của ông ta dành cho nàng lại có chút cung kính nhún nhường.
“Cô nương, nên xưng hô thế nào cho phải?”
“Tô.” Tô Lạc điềm đạm trả lời.
“Tô cô nương, mời cô vào trong chăm sóc cho Điện hạ, Lăng Phong tay chân lóng ngóng không thể chăm sóc tốt được, lão nô xin phép đi mời luyện dược sư tới!” Từ quản gia trịnh trọng cúi đầu trước Tô Lạc, tiếp đó liền quay người đi ra.
Luyện công tới mức tẩu hỏa nhập ma thì những thầy thuốc thông thường có dù có mát tay tới đâu cũng không thể chữa trị được, việc này chỉ có thể tìm tới những luyện dược sư mà thôi.
Ngự tại Nam Minh Phủ có một vị luyện dược sư rất nổi tiếng.
Trong đại lục, có rất ít luyện dược sư cấp cao, huống hồ là ở Đông Lăng Quốc này, hơn nữa lại là trong cái Nam Minh Phủ bé tí teo.
Từ quản gia biết, vị luyện dược sư này nổi tiếng là tính tình cổ quái, vui hận bất phân, tính tình của ông ta thậm chí đẩy người ta tới bước đường tuyệt vọng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...