Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Trong đáy lòng Tô Lạc thoáng tức giận, nàng nắm chặt tay lại, tập trung sức mạnh toàn thân, một chưởng mạnh mẽ đánh vào lục phủ ngũ tạng của Nam Cung Lưu Vân!

Một chưởng này chứa đựng toàn bộ sức mạnh của nàng.

Nam Cung Lưu Vân kêu lên một tiếng đau đớn, đột nhiên buông lỏng tay ra.

Tô Lạc vẻ mặt tức giận, cũng không thèm nhìn kỹ hắn, hung hăng đẩy hắn ra, xoay người vén rèm xe lên, giận đùng đùng nhảy xuống xe ngựa!

Trên đường quay trở lại kinh thành không phải chỉ có mỗi chiếc xe ngựa này. Dù cho sự thật là như vậy, Tô Lạc chỉ cần dựa vào hai chân của mình cũng quay về được, nhất quyết không làm phiền đến hắn nữa!

Tô Lạc thở hổn hển ngoảnh đầu định đi.

Nàng hoàn toàn không nhận ra bộ dạng khác thường lúc này của Nam Cung Lưu Vân.


Sắc mặt của Nam Cung Lưu Vân sau khi bị đẩy đập vào thành xe ngựa trở nên tái nhợt, tay phải ôm lấy ngực, ngón tay thon dài mượt mà cố kiềm chế sự run rẩy.

“Lạc Lạc!” Hắn vén rèm xe, vội gào lên.

Nhưng Tô Lạc không quay đầu lại, bóng lưng vừa lạnh lùng vừa dứt khoát.

Đột nhiên, nàng nghe thấy từ phía sau truyền đến âm thanh của một vật nặng rơi xuống đất, kèm theo tiếng gào thét đầy lo lắng của Lăng Phong.

Tô Lạc dừng bước, nghĩ ngợi, cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn.

Vừa nhìn, nàng liền nhíu mày thật sâu.

Nàng nhìn thấy cả người như thần thánh của Nam Cung Lưu Vân lại cực kì thảm hại ngã xuống mặt đất.

Ở phía ngực của bộ cẩm bào màu trắng nhuốm đầy máu tươi, cơ thể anh tuấn rắn rỏi trước đây lúc này lại trở nên cực kì yếu ớt, tựa như viên ngọc lưu ly dễ vỡ.

Đôi môi đỏ thắm dính máu tươi, tà mị làm say lòng người, ngông cuồng ngỗ ngược.

Lúc này hắn gắng gượng chống người dậy, đôi mắt đẹp như hàn băng, vẻ tái nhợt yếu ớt nhưng tà mị thâm thúy nhìn chằm chằm vào Tô Lạc.


Hai mắt nhìn thẳng vào Tô Lạc, trầm mặc không nói gì.

Đáy mắt đen nhánh như mực hiện lên ý nghĩ sâu xa, khiến Tô Lạc lo lắng không ngừng.

Nam Cung Lưu Vân, hắn bị sao vậy… sao đột nhiên lại trở nên yếu đuối như vậy?

Tô Lạc khó hiểu nhìn vào hai bàn tay của mình. Hiện giờ nàng chưa thể nào có sức mạnh đến nỗi chỉ một chưởng mà đánh cho Nam Cung Lưu Vân phải thổ huyết chứ?

Đột nhiên, cả người Nam Cung Lưu Vân tựa hồ như bị quỷ thần chiếm giữ, mồ hôi lạnh đầm đìa trên mặt, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt.

Toàn thân hắn bắt đầu run rẩy, đôi mắt đỏ thắm như tuyết trong nháy mắt trở nên tím tái. Hắn cắn chặt răng, tựa hồ như trong cơ thể có một sức mạnh to lớn đến nỗi hắn không thể khống chế sắp tràn ra ngoài!

“Không xong rồi! Điện hạ sắp tẩu hỏa nhập ma rồi!” Thân làm thị vệ thân cận của Tấn Vương điện hạ, Lăng Phong bị dọa khiến cho tay chân rã rời.

Tấn Vương điện hạ là tín ngưỡng của tất cả bọn họ, hắn còn, hổ lang quân đoàn còn, hắn chết, thì hổ lang quân đoàn cũng diệt.


Cho nên, Tấn Vương điện hạ tuyệt đối không thể có chuyện!

Sắc mặt Lăng Phong lúc thì trắng bệch lúc thì tái mét, hắn quay đầu hung dữ trừng mắt với Tô Lạc, lạnh lùng nói: “Điện hạ sắp tẩu hỏa nhập ma rồi, còn không mau tới giúp!”

Nữ nhân này! Nàng lại có thể khiến cho điện hạ tẩu hỏa nhập ma! Lúc này Lăng Phong chỉ hận không thể một chưởng đánh chết Tô Lạc.

Đáy mắt Tô Lạc hiện một tia mờ mịt, làm sao nàng có sức lực đánh cho Nam Cung Lưu Vân tẩu hỏa nhập ma được? Thực lực của Nam Cung Lưu Vân như thế nào, còn thực lực của nàng lại như thế nào chứ?

Người này đúng là ăn nói hàm hồ!

Thấy Tô Lạc vẫn còn không tin, Lăng Phong gần như tức chết rồi, hắn hướng về phía Tô Lạc lớn tiếng kêu la: “Điện hạ vì cứu ngươi, cưỡng chế phát ra tín hiệu triệu hồi Hổ Lang quân đoàn đến, cho nên thân thể bị tổn thương! Điện hạ vì muốn sớm được gặp ngươi, vốn có thể đột phá lên cấp, nhưng ngài lại cưỡng chế thu công lực lại, cho nên ngũ tạng lục phủ gần như bị biến đổi! Huống hồ điện hạ mới đánh một trận với Kền Kền Vương, bị nội thương nặng đến nỗi gần như không thể chữa trị!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui