Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Trong nháy mắt, sắc mặt của Nam Cung Lưu Vân trở nên rất khó coi, mười ngón tay nắm chặt, cả người băng lãnh khát máu, nộ khí bừng bừng.

“Lẽ nào ta nói sai rồi sao?” Tô Lạc thờ ơ nhìn hắn, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười nhạt, dáng vẻ cơ hồ như không sao cả: “Các người có mối quan hệ thanh mai trúc mà, còn chúng ta chẳng qua chỉ là quen sơ, bên trọng bên khinh chỉ nhìn là biết. Ngươi cứu nàng thì có lỗi gì chứ? Nếu như ta là ngươi, ta cũng lựa chọn cứu nàng ta.”

“Quen sơ?” Mắt phượng của Nam Cung Lưu Vân khẽ híp lại.

“Hay là, đến quen sơ cũng không đúng?” Tô Lạc dường như muốn chọc giận hắn làm thú vui.

Nam Cung Lưu Vân lên cơn giận dữ, khuôn mặt u ám, ngón tay thon dài bóp cổ nàng, nhưng nụ cười lại dịu dàng như nước, ánh mắt chăm chú quả thật làm rung động lòng người: “Tô Lạc, có tin bổn vương sẽ giết ngươi không?”

Hắn như vậy giống như quỷ sa tăng rủ lòng, khiến lòng người sợ hãi, nhưng Tô Lạc biết nàng không thể khuất phục, ngay khi khuất phục sẽ rơi vào vực sâu vô tận, hoàn toàn đánh mất bản thân.

Tô Lạc quật cường đón nhận ánh nhìn của hắn, khóe miệng cong lên nở một nụ cười như hoa mà nhạt nhẽo: “Cũng bởi vì ta cự tuyệt ngươi, cho nên ngươi muốn giết chết ta? Tấn Vương điện hạ trong truyền thuyết cũng chỉ đến thế mà thôi!”


“Lạc Lạc, ngươi đừng cố gắng thách thức giới hạn của ta.” Nam Cung Lưu Vân uốn mình quỳ gối, ánh nhìn dịu dàng mà mê hoặc, chăm chú nhìn nàng không chớp mắt: “Hậu quả như vậy, ngươi không gánh nổi đâu.”

“Thật sao? Hậu quả như thế nào? Ta lại muốn thử xem đó.” Đối mặt với một Nam Cung Lưu Vân dịu dàng như nước nhưng ẩn giấu sự hung ác khát máu, trong lòng Tô Lạc thoáng sợ hãi, nhưng nàng vẫn không chút do dự mà phản kích lại.

“Tô Lạc, lẽ nào ngươi không biết sao? Nếu như Bổn Vương đã quyết định Vương phi của Tấn Vương là ngươi, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi đi.” Nam Cung Lưu Vân giống như đang tuyên thệ, đôi mắt đẹp dịu dàng như làn nước, nụ cười diễm lệ, thanh âm nhẹ nhàng từ tốn tựa như lông vũ phe phẩy: “Cho nên, đừng cố gắng cự tuyệt, hoặc là chạy trốn, như thế sẽ bị thương.”

“Ha ha! Thật là nực cười!” Tô Lạc nhìn chằm chằm vào hắn, dường như muốn biết hắn sẽ làm gì để khiến nàng bị thương.

Quyền uy của Nam Cung Lưu Vân bị khiêu khích, hắn nở nụ cười diễm lệ vô song.

Hắn là một tên xấu xa vô cùng, bắt đầu từ khoảnh khắc nhìn thấy nàng, chưa hề có ý nghĩ sẽ để nàng đi. Đây cũng là một loại chấp niệm.

Hắn có chấp niệm, cũng có sức mạnh để thi hành nó.


Thậm chí hắn đã bắt đầu suy tính, để giữ nàng ở bên cạnh, phải bẻ gãy đôi cánh của nàng, hay là nắm tay nàng cùng nàng bay cao mới tốt?

Sự lựa chọn không có kết quả.

Chỉ thấy khuôn mặt anh tuấn làm điên đảo chúng sinh tiến lên, nhanh như chớp, hung ác cắn chặt đôi môi nàng.

Lúc này Nam Cung Lưu Vân như biến đổi sức mạnh, thô bạo tàn nhẫn.

Hắn mạnh mẽ cậy răng nàng ra, tàn bạo chiếm đạt khu vực giữa răng môi của nàng, cảm xúc mãnh liệt đầy kích thích như sóng to gió lớn.

“Ưm!” Tô Lạc nhất thời bất cẩn bị xâm phạm, đợi đến lúc nàng lấy lại tinh thần, đã phát hiện phía sau gáy bị giữ chặt, thân hình bị che phủ, nàng gần như không thể động đậy.

Thật quá đáng! Hắn dựa vào đâu mà muốn làm gì thì làm với nàng chứ? Rõ ràng bỏ rơi nàng là hắn, rõ ràng đã lựa chọn tin tưởng thanh mai trúc mà của hắn rồi! Hiện giờ, hắn dựa vào cái gì mà ra vẻ thâm tình chân thành với nàng, còn ép nàng phải chấp nhận?

Nếu như Tô Lạc là cô gái bình thường thì cũng được thôi, nhưng nàng lại không phải.

Ở kiếp trước, nàng là một sát thủ kim bài nổi tiếng, quanh năm tiếp xúc với hội hắc ám, bị ức hiếp hay chịu oan ức đối với nàng cơ bản không được phép tồn tại!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui