“Ngươi muốn giết ta, có thể. Nhưng động đến Lạc Lạc của ta, tuyệt đối không được!” Khí thế của Nam Cung Lưu Vân trong nháy mắt trở nên liều lĩnh nham hiểm, sát khí ngút trời.
“Người khác không biết ngươi đã từng cứu Tuyết Lạc Toan Nghê, nhưng ngươi nghĩ rằng có thể giấu giếm được ta sao?” Nam Cung Lưu Vân từng bước tới gần, vẻ kiêu ngạo bẩm sinh, vẻ cao quý và khí phách thể hiện rõ không thể nghi ngờ.
Tư Đồ Minh há miệng, nhưng chợt nhận ra cổ họng mình như bị người ta bóp chặt, một chữ cũng không nói ra được.
Lực uy hiếp và cảm giác áp bức vô hình trung tỏa ra tử người Nam Cung Lưu Vân, khiến cho vị Nhị sư huynh này cảm thấy sợ hãi, hoảng hốt giống như nhìn thấy sư phụ.
“Cho nên...” Nam Cung Lưu Vân đưa ra kết luận: “Không lập tức giết chết các ngươi, là do ta nhân từ. Các người phải biết dừng lại đúng lúc, nếu như lại được đằng chân lân đằng đầu tiếp...”
Nam Cung Lưu Vân ngước mắt, nhìn xung quanh, nụ cười trên mặt gian ác tà mị, thần bí giảo quyệt.
“Vậy thì, bị ma thú Bắc Địa xé rách rồi gặm nhấm, cũng là một kết cục không tồi.”
Nam Cung Lưu Vân lúc này giống như một vị thần cao cao tại thượng, lạnh lùng nhìn xuống chúng sinh, còn mấy người trước mặt hắn, chỉ là con kiến hôi.
Đột nhiên, yên lặng như tờ.
Yên tĩnh đến đáng sợ.
Tư Đồ Minh ngây ra như phỗng.
Bờ môi Lý Dao Dao khẽ run rẩy.
Tam sư huynh lòng dạ thật độc ác, hắn lại có thể nói ra những lời này, hắn hoàn toàn không để ý đến những tình cảm trước kia...
Hai mắt Lý Dao Dao rưng rưng nhìn về phía Nam Cung Lưu Vân, trong mắt là sự u oán, tủi thân, nỗi thống khổ hòa lẫn với nhau.
“Thời gian không còn nhiều nữa, ta đếm đến ba, các người tự gánh lấy hậu quả.”
Toàn thân Nam Cung Lưu Vân tản ra một cảm giác áp bách vô hình, đôi mắt đen u ám khiến người ta không dám nhìn thẳng.
“Một.”
Nam Cung Lưu Vân phất tay, Tuyết Lạc Toan Nghê đang kêu gào ở bên cạnh đột nhiên nhào tới.
Mấy người không chút phòng bị nào lập lức lại lâm vào tình thế nguy cấp.
“Hai.”
Tròng mắt của Nam Cung Lưu Vân sắc bén lại băng lãnh như chim ưng, làn môi đỏ mọng lạnh lùng và vô tình.
“Ta đồng ý! Ta đồng ý!” Lạc Điệp Y bị Tuyết Lạc Toan Nghê đẩy ngã nhào xuống đất, suýt chút nữa bị răng nanh xé rách vội vàng gật đầu đồng ý.
“Ta cũng đồng ý.” Thanh âm âm u lạnh lẽo của Lạc Hạo Thần vang lên sau đó.
Một nghìn viên tinh thạch màu xanh lá tuy nhiều, nhưng không quý giá bằng sinh mệnh. Nếu như chết rồi, sẽ không còn gì nữa.
Hắn tin rằng, nếu như không đồng ý, Nam Cung Lưu Vân tuyệt đối sẽ đứng trơ mắt nhìn bọn họ chết.
Muốn dùng thể diện, khí phách và đạo đức của thế gia để bắt ép Nam Cung Lưu Vân, căn bản cũng không có tác dụng gì.
Chỉ còn lại hai người.
Lý Dao Dao rưng rưng, bi phẫn gật đầu: “Muội đồng ý, muội đồng ý!”
Nàng mơ hồ hiểu rằng, Tam sư huynh thật sự không thích nàng. Điều này còn khó chịu hơn việc giết chết nàng.
Khuôn mặt của Tư Đồ Minh như được bao phủ một lớp sương lạnh, nhưng bây giờ người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Hắn chỉ có thể cắn răng bằng lòng, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, sau khi trở về nhất định phải “nói tốt” mấy câu về Tam sư đệ trước mặt sư phụ.
Ánh mắt lãnh đạm của Nam Cung Lưu Vân quét qua bọn họ, làn môi mỏng đỏ thắm trơn bóng, tà mị khẽ nhếch lên: “Viết.”
Vừa vung tay lên, giấy và bút mực đã xuất hiện trước mặt bọn họ.
Túi Càn Khôn!
Mọi người đều nhìn thấy rõ ràng rằng Nam Cung sở hữu món đồ cao quý trong không gian là Túi Càn Khôn.
Ngay lập tức, mọi người đều cảm thấy hâm mộ và đố kỵ.
Tô Lạc lãnh đạm nhìn Nam Cung Lưu Vân, khóe miệng khẽ nhếch lên một ý cười.
Có túi Càn Khôn của Nam Cung Lưu Vân đánh lạc hướng, vậy thì không gian của nàng sẽ rất khó bị bại lộ.
Nam Cung Lưu Vân thật sự đã suy nghĩ chu toàn cho nàng rồi.
Tô Lạc nắm chặt tay Nam Cung Lưu Vân.
Nam Cung Lưu Vân mới vừa rồi còn dùng sát khí bức người không dám tới gần, liền đưa ánh mắt về phía Tô Lạc, nhếch mày lên cười. Trong nụ cười lại mang theo mấy phần đắc ý, giống như một đứa trẻ đang tranh công vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...