Bắc Thần Ảnh đắc ý nhếch mày, cười hi hi nhìn bọn họ chật vật thảm hại bị truy đuổi.
“Ơ, các người chọc phải ai vậy? Làm gì mà mặt mũi lấm lem dính đầy bụi đất thế kia?” Bắc Thần Ảnh tiến lên cường điệu hóa, nhìn xung quanh.
Biểu hiện của Tử Nghiên lại càng khoa trương hơn.
Nàng ôm bụng cười ha ha, cười đến nỗi lăn lộn cả trên mặt đất.
“Ha ha ha! Ha ha ha! Buồn cười chết mất! Ôi chao, ôi chao! Ta nói này Lý Dao Dao, vận khí của các ngươi cũng tệ quá đi thôi!”
Lý Dao Dao bị Tuyết Lạc Toan Nghê bao vây tấn công, đang tức giận đầy mình, giờ lại bị Tử Nghiên chế giễu như vậy, nàng càng tức giận đến nỗi hộc máu.
“Không phải đi rồi hay sao? Sao đã lại quay trở lại rồi?” Tô Lạc dựa vào người Nam Cung Lưu Vân, trên mặt giả bộ vô tội mù mờ.
Tử Nghiên cười nói với Tô Lạc: “Lạc Lạc ngốc, còn không hiểu hay sao? Ngươi ta đây là muốn chúng ta giúp bọn họ ngăn cản Tuyết Lạc Toan Nghê đó!”
Tử Nghiên vừa nói xong, sắc mặt của đám người Lý Dao Dao lập tức đỏ lên.
Bọn họ quả thực có chú ý này, nhưng ý tưởng này nói thì dễ còn nghe thì khó. Huống chi, lại dưới tình huống bọn họ đã rời đi rồi lại quay trở lại.
“Lẽ nào các ngươi không biết, Tuyết Lạc Toan Nghê sẽ không tùy tiện gây thù chuốc oán hay sao?” Trong thần sắc của Tô Lạc tựa hồ có phần mơ màng.
“Tô Lạc, hiện giờ chúng ta đã rơi vào tình cảnh này, ngươi vui rồi chứ? Hả hê rồi chứ?” Hận ý nồng đậm của Lý Dao Dao không thể nào mà che giấu được.
Tô Lạc cười nhạt nhìn nàng ta: “Đúng vậy! Ta thấy rất vui, rất hả hê. Bởi vì vở kịch này, thật sự xem rất hay, các ngươi có thể diễn dài thêm chút được không?”
Phim võ thuật người thật lại miễn phí, lại còn là thể loại về sinh tử, thật sự hiếm có.
Lý Dao Dao tức giận đến nỗi sắc mặt xanh mét!
Tư Đồ Minh vừa chiến đấu vừa quan sát hành động xung quanh.
Lúc đầu, nhìn thấy đám người Nam Cung Lưu Vân khoanh tay đứng nhìn, hắn đã vô cùng bất mãn rồi. Bây giờ Tô Lạc còn giậu đổ bìm leo, đây gọi là “thúc thì nhìn được, còn thẩm thì không thể nhịn!”
“Tam sư đệ, còn không mau tới trợ giúp!” Tư Đồ Minh vừa lui lại, vừa kéo Dao Dao tiến về gần phía Nam Cung Lưu Vân.
Trán Nam Cung Lưu Vân cau lại, hiện lên sự không vui.
Bắc Thần Ảnh cười lạnh một tiếng: “Tư Đồ Minh, ngươi cho rằng ngươi là ai? Lại dám nói như vậy với Lão nhị của ta.”
Rõ ràng Tư Đồ Minh đã lấy thân phận là Nhị sư huynh để ép Nam Cung Lưu Vân, Bắc Thần Ảnh ghét nhất chuyện như vậy.
Tư Đồ Minh cau mày: “Bắc Thần công tử, chuyện của thành Luyện Ngục ngươi hãy bớt can thiệp vào mới là tốt nhất.”
Bắc Thần Ảnh hừ mạnh một tiếng: “Ngươi cho rằng bổn công tử muốn can thiệp sao? Nếu như không phải các ngươi đang yên đang lành đi chọc giận Tuyết Tạc Toan Nghê, chuyện như vậy có xảy ra không?”
Tư Đồ Minh lập tức bị chẹn họng.
Đúng là Tuyết Lạc Toan Nghê là do hắn chọc trước, thế nhưng, Bắc Thần Ảnh làm sao biết được chuyện này? Tư Đồ Minh âm thầm nghiến răng.
Tuyết Lạc Toan Nghê cũng có hứng thú.
Bọn chúng không mở rộng chiến cuộc, cũng không công kích đám người Nam Cung Lưu Vân, chỉ nhìn vào người đang không ngừng tiến công kia.
Lý Dao Dao thấy không thể kiên trì được nữa, nàng không ngừng nhờ Nam Cung Lưu Vân giúp đỡ.
“Tam sư huynh, cho dù không nhớ đến tình cảm trước đây, nhưng nói tới chìa khóa, huynh cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Tam sư huynh!”
Tình cảm trước đây? Đôi môi mỏng đỏ thắm của Nam Cung Lưu Vân khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh lùng.
Dao Trì Lý gia truy sát Lạc Lạc bảo bối của hắn, như vậy cũng được gọi là tình cảm trước đây chứ?
“Tiểu sư muội, Tuyết Lạc Toan Nghê không cần chiếc chìa khóa đó.” Nam Cung Lưu Vân đứng chắp tay, trên mặt là nụ cười nhạt.
Ý nói, cho dù bọn họ có chết, thì chìa khóa vẫn còn ở đó. Hơn nữa Tuyết Lạc Toan Nghê còn khá nghe lời.
“Rõ ràng giết chết ba con Tuyết Lạc Toan Nghê là các người. Dựa vào cái gì mà bị đuổi giết lại là chúng ta!” Vẻ mặt của Điệp Lạc Y tràn đầy hận ý, vô cùng không cam lòng
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...