Toàn thân Lý Dao Dao run rẩy, trong nhất thời đứng thẳng không được, cơ hồ lung lay té ngã.
Tư Đồ Minh nhanh tay lẹ mắt, giữ chặt Lý Dao Dao.
“Dao Dao! Dao Dao!” Nhìn đôi mắt nhắm chặt của Nam Cung Lưu Vân, Tư Đồ Minh khẩu khí có chút đau khổ trừng mắt nhìn Nam Cung Lưu Vân: “Ngươi thật quá đáng, nàng cũng chỉ thích ngươi mà thôi!”
Nam Cung Lưu Vân lạnh nhạt hừ một tiếng: “Thích, nàng thích ta, thì có thể làm tổn thương Lạc Lạc của ta hay sao?”
Một bên Lý Dao Dao tức giận đến ngất xỉu, một bên là Lạc Lạc ở trong trái tim hắn... Đãi ngộ này thật là một trời một vực.
Tư Đồ Minh tức giận gào rít lên: “Nam Cung Lưu Vân, uổng cho ngươi từ nhỏ lớn lên cùng Dao Dao, nàng hiền lành như vậy, sao có thể làm hại cô nương trong ngực ngươi kia chứ?”
Nam Cung Lưu Vân xem thường liếc Tư Đồ Minh một cái: “Nhị sư huynh, ngươi có mắt như mù, nhưng không có nghĩa ta cũng như vậy.”
“Ngươi...” Trong lòng Tư Đồ Minh dâng lên cảm xúc nói không nên lời.
Tô Lạc cười khổ lắc đầu.
Tư Đồ Minh bị vẻ lương thiện hồn nhiên bên ngoài của Lý Dao Dao che mờ hai mắt, nếu hắn biết, Lý Dao Dao lần đầu tiên phái một nhóm người đuổi giết nàng, không biết hắn sẽ có cảm giác hy vọng tan thành mây khói về nữ thần này không.
Nam Cung Lưu Vân lạnh nhạt nhìn Tư Đồ Minh: “Trên đường đi này, quản sư muội ngươi cho tốt.”
Đôi mắt đen nhánh của Nam Cung Lưu Vân mãnh liệt bức người, toàn thân bao phủ uy nghiêm cường giả.
Nói xong, Nam Cung Lưu Vân ôm Tô Lạc sải bước rời đi.
Cái ôm của hắn ấm áp như mùa xuân, bước châm trầm ổn vững vàng như cây tùng, khí phách trên người hắn khiến người khác si mê.
Nam Cung Lưu Vân thi hành một nguyên tắc.
Đó chính là: Đối xử với kẻ thù vô tình như gió mùa thu thổi sạch lá vàng, còn đối xử với người yêu như gió mùa xuân ấm áp.
Vừa rồi Nam Cung Lưu Vân cả người tỏa ra sát khí lạnh thấu xương, nhưng khi vào trong lều rồi thì lập tức hóa thân ngoan hiền như cừu.
Đãi ngộ một trời một vực như vậy, khó trách Lý Dao Dao trực tiếp ngất xỉu.
“Ngoan, ngủ một giấc, sáng sớm ngày mai còn lên đường.” Nam Cung Lưu Vân kéo cổ áo Tô Lạc bọc nàng tròn vo như một quả cầu.
Đôi mắt Tô Lạc trong suốt nhìn hắn, bỗng nhiên, nàng vướn người lên, chụt một tiếng hôn lên mặt hắn.
Đồng thời giơ ngón tay cái lên: “Nam Cung Lưu Vân, quả thật ngươi rất tuyệt vời!”
Nàng thật may mắn, đời này được người nam nhân như vậy một lòng yêu thương.
Đả kích tình địch là trách nhiệm của nàng, nhưng Nam Cung Lưu Vân lại ôm hết vào người, chỉ sợ chính mình tránh không được một chút mềm lòng.
Nam nhân như vậy, ở trên khối Đại Lục, nhất định là độc nhất vô nhị?
Đôi mắt Nam Cung Lưu Vân sáng rực lấp lánh, khuôn mặt giống như chạm trổ công phu đẹp đẽ như sao trên trời.
Được người mình yêu tán dương, trong lòng Nam Cung Lưu Vân cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Tâm tình hắn rất tốt nhẹ xoa đầu Tô Lạc: “Nha đầu ngốc, ta nói rồi, đời này sẽ không để cho ngươi chịu thêm chút thương tổn nào.”
Cho dù là thương tổn trong lời nói, hắn tuyệt đối cũng không cho phép.
“Có điều, vừa rồi ngươi quả thật hơi tuyệt tình, một chút tình cảm cũng không có, lại nói, dù sao hai người cũng là thanh mai trúc mã à.” Tô Lạc cười hì hì nói.
Nha đầu này chính là được lời mà còn tỏ vẻ thông minh. Nếu hắn đối xử ôn hòa với Lý Dao Dao như vậy, nha đầu này không tức điên lên mới lạ.
Đôi mắt Nam Cung Lưu Vân đen nhánh lấp lóe ánh sáng, mày kiếm kéo lên: “Thanh mai trúc mã cái gì? Căn bản là không thân thiết.”
“Phụt!” Tô Lạc cười ra tiếng.
Tên này thật sự là trợn tròn mắt nói dối à.
“Hừ, không thân thiết, lúc trước dãy núi Lạc Nhật, cũng không biết là ai, bỏ ta ở lại, xoay người đi cứu cái vị tiên tử gì đó.” Tô Lạc lật lại chuyện cũ một điểm cũng không nói sai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...