Nàng vắt ra tia cười, vui vẻ đầy mặt nói với Tô Lạc: “Ngay từ đầu Tô cô nương bị đuổi ra khỏi Tô phủ, ta còn cảm thấy tiếc nuối cho ngươi, hóa ra Tô cô nương lại là hậu duệ của Nghiên Hoa bệ hạ, chúc mừng, chúc mừng!”
Đôi mắt Tô Lạc híp lại.
Lý Dao Dao thay đổi.
Vốn là người cao ngạo lạnh nhạt, đối với người khác luôn xem thường, Lý Dao Dao bây giờ lại trở nên khôn khéo như vậy, dễ dàng ứng phó mọi thứ như thế.
Lý Dao Dao lạnh nhạt ngạo mạn rất dễ đối phó, bởi vì nàng có nguyên tắc có điểm mấu chốt.
Nhưng mà nàng bây giờ lại thay đổi rất nhiều.
Làm thế nào mới có thể trong thiên hạ không có đối thủ? Người thẳng thắn cho đến kẻ đê tiện cũng không có đối thủ.
Lý Dao Dao bây giờ không có điểm mấu chốt cũng không có nguyên tắc, nàng cố chấp theo đuổi Nam Cung Lưu Vân, ngay cả thể diện cũng không cần.
Người như vậy, là khó đối phó nhất.
Có điều trong lòng Tô Lạc cũng có thêm chút phòng bị.
Tô Lạc cười nhạt: “Lý cô nương thật sự cảm thấy tiếc nuối sao? Ta lại nghe nói, sở dĩ năm đó Tô Tử An đuổi ta ra khỏi phủ, là nghe theo mệnh lệnh của cô nương?”
Lý Dao Dao tươi cười không thay đổi, liên tục lắc đầu: “Tô cô nương hiểu lầm rồi, việc này ta làm sao có thể làm được? Chuyện này tuyệt đối không có khả năng.”
Tô Lạc cười nhạo một tiếng, đến gần ngực Nam Cung Lưu Vân, cũng lười để ý đến Lý Dao Dao.
Bây giờ, Lý Dao Dao hoàn toàn không có mặt mũi nào để nói chuyện rồi, phô trương miệng lưỡi hơn người cũng không có ý nghĩa, nàng hà tất phải lãng phí sức khỏe bảo bối nói với nàng ta?
Dù sao người nam nhân mà Lý Dao Dao muốn nhất, chính là đang ôm nàng à.
Người thắng đối xử với kẻ bại trận, cũng là thêm vài phần khoan dung đi.
Cho nên Tô Lạc chỉ cười, hướng vào ngực Nam Cung Lưu Vân cọ cọ.
Nam nhân xuất chúng hơn người, Nam Cung Lưu Vân lập tức đau lòng quan tâm hỏi han: “Nha đầu, sao vậy? Có phải ngươi không thoải mái chỗ nào không?”
Ánh mắt hắn nôn nóng khẩn trương, tâm tình thấp thỏm bất an.
Lý Dao Dao có thể khiến hắn quay lại nhìn một cái thôi, cũng không tiếc hi sinh tính mạng, nhưng mà toàn bộ trái tim Nam Cung Lưu Vân đều đặt trên người Tô Lạc. Chỉ vì nàng ho khan một tiếng nhỏ đã vô cùng khẩn trương lo lắng.
Tô Lạc xem thường liếc mắt nhìn Lý Dao Dao một cái, đôi tay như thói quen vòng lên ôm cổ Nam Cung Lưu Vân.
Lý Dao Dao cắn chặt môi dưới, cơ hồ trong mắt có thể phun ra ngọn lửa giận dữ.
“Chụt.” Tô Lạc kéo đầu Nam Cung Lưu Vân, ở trên mặt hắn hôn một cái.
Nam Cung Lưu Vân ngẩn người, sau đó cười đến muốn ngốc luôn rồi.
Lạc Lạc đây là muốn tuyên thệ chủ quyền đối với hắn ra bên ngoài, hắn làm sao có thể không vui vẻ được?
Lý Dao Dao hận đến mức muốn cắn lợi! Nắm chặt tay lại, phát ra từng âm thanh xương cốt kêu rắc rắc.
Lý Dao Dao hít sâu một hơi, nàng cần phải bình tĩnh lại.
Nếu như bị tiện nha đầu Tô Lạc kia dắt mũi đi, Tam sư huynh sẽ càng ngày càng xa cách nàng.
Ánh mắt Lý Dao Dao nhìn xung quanh, rất nhanh dừng lại ở cái nồi sắt treo trên giá gỗ.
Trong nồi sắt, gạo tẻ thượng đẳng đang chín, tỏa ra hương thơm hấp dẫn người khác.
Đi đường vất vả một ngày, có thể uống một ngụm cháo nóng, đó là việc dễ chịu như thế nào?
Lý Dao Dao rất nhanh nói sang đề tài khác: “Tô cô nương ăn bữa tối xong rồi?”
Nơi đó còn có một cái chén sứ không có gì, hẳn là của Tô Lạc.
Tô Lạc cong khóe môi: “Lý cô nương còn chưa ăn sao?”
Chủ ý của Lý Dao Dao muốn cái gì, Tô Lạc liếc mắt một cái cũng đã nhìn ra.
Lý Dao Dao, chủ ý của ngươi là muốn ăn cháo đi?
Quả nhiên, Lý Dao Dao ngồi xuống ở vị trí Nam Cung Lưu Vân lúc đầu, duỗi tay ra lấy một cái chén không.
“Khi còn nhỏ Tam sư huynh nướng khoai vô cùng thơm ngon, không nghĩ tới nấu cháo cũng thơm như vậy.” Lý Dao Dao không hề khách sáo chủ động giơ tay múc cháo.
Trên mặt Tô Lạc hiện lên tia không vui.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...