Cho nên, lúc Lý Dao Dao thỉnh cầu hắn cùng đi đến phủ Mộc Tiên, Tư Đồ Minh lập tức đồng ý.
“Nam Cung, người ngươi ôm trong ngực là ai?” Thấy Nam Cung Lưu Vân nói chuyện lạnh nhạt như vậy với Lý Dao Dao, Tư Đồ Minh nhíu mày, cũng hỏi theo một câu.
Tư Đồ Minh là người thông minh, hắn ít nhiều cũng đoán được người trong ngực Nam Cung Lưu Vân là ai.
Ánh mắt Lý Dao Dao cũng nhìn về phía Nam Cung Lưu Vân.
Cánh tay Nam Cung Lưu Vân ôm Tô Lạc nắm thật chặt, mày kiếm cũng nhăn lại.
Lạc nha đầu của hắn bây giờ đang hạ đường huyết như vậy, chịu không nổi một chút ủy khuất.
Giọng nói Nam Cung Lưu Vân không nhanh không chậm lại lạnh lẽo bức người: “Các ngươi không cần biết, cũng không có tư cách biết.”
Mặt Tư Đồ Minh lướt qua một tia không vui.
Tuy rằng Tam sư đệ trước giờ lạnh nhạt, nhưng cũng không vô lễ như vậy. Trong ngực hắn rốt cuộc là ai? Có thể làm hắn khẩn trương như vậy?
Lý Dao Dao ỷ vào có Tư Đồ Minh chống lưng, đi vài bước đến trước mặt Nam Cung Lưu Vân, ánh mắt sắc bén nhìn vào người trong ngực hắn.
Trong lòng Tô Lạc nhẹ thở dài.
Hai ánh mắt kia, giống như kiếm lạnh băng sắc bén, tựa như có thể xuyên thấu qua áo lông cừu dày nặng, bắn thẳng đến nơi sâu thẳm trong lòng nàng.
Bị người như vậy khiêu khích, Tô Lạc giống như con đà điểu tránh ở trong ngực Nam Cung Lưu Vân tìm kiếm sự bảo vệ, vậy nàng còn có tư cách gì kề vai sát cánh với Nam Cung Lưu Vân chứ?
Huống chi là đang ở trước mặt Lý Dao Dao?
Đôi mắt đen nhánh của Tô Lạc đột nhiên sáng lên, mơ hồ xuất hiện tia sắc bén.
Tay Tô Lạc cử động, lấy mũ nỉ lông cừu kéo xuống, lộ ra khuôn mặt tái nhợt nhưng vẫn đẹp vô cùng!
Nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mỹ khiến người khác hít thở không thông này, Lý Dao Dao cảm thấy yết hầu nghẹn lại, theo bản năng lùi về sau nửa bước.
Người này...
Nàng chỉ thấy ngũ quan tinh xảo đến mức tuyệt vời, đặc biệt là cặp mắt kia, long lanh động lòng người.
Da thịt trắng nõn như tuyết, khí chất xuất trần, tao nhã như thần tiên.
Lý Dao Dao luôn tự cho mình là đệ nhất mỹ nữ Đại Lục, nhưng bây giờ nhìn thấy khuôn mặt này, nàng cảm thấy có chút tự ti.
Dung nhan rất quen thuộc, đặc biệt là cặp mắt kia, sáng như kiếm sắc bén, đôi mắt lấp lánh như hiểu rõ lòng người.
Đôi mắt này là của Tô Lạc.
Nhưng mà khuôn mặt này!
Một cảm giác bất an mãnh liệt đánh vào, Lý Dao Dao cảm thấy trời đất quay cuồng, choáng váng đầu óc, cả người không ngừng run rẩy!
“Ngươi, rốt cuộc ngươi là ai?” Lý Dao Dao vẫn còn ôm tia hi vọng xa vời.
Không, không phải là nàng... Tuyệt đối không phải là tiểu tiện nhân Tô Lạc kia!
Lần trước ở chỗ Yên Hà tiên tử vội vàng nhìn, ánh sáng mờ ảo, nàng nhìn không rõ lắm.
Nhưng mà bây giờ... Bốn mắt nhìn nhau, dung nhan của Tô Lạc ở trước mặt nàng như ẩn như hiện.
Đôi mắt Lý Dao Dao nắm chặt thành quyền, đôi mắt mở to, toàn thân ngưng thở, khó có thể tin được.
Tô Lạc trầm ổn thoải mái, cười nhạt liên tục, ưu nhã mà uyển chuyển, nhìn về phía Lý Dao Dao.
“Lý cô nương, đã lâu không gặp, ngươi không quen biết ta sao?” Ánh mắt Tô Lạc trong suốt phẳng lặng, thần sắc bình thản ung dung.
Nghe âm thanh quen thuộc này, Lý Dao Dao chỉ cảm thấy trong lòng từng hồi run rẩy!
Nàng không tin mà trừng mắt, cả người run rẩy, đôi tay siết chặt thành quyền!
“Lý cô nương lần trước bị a xít mạnh ăn mòn, bây giờ xem ra không có gì khác thường rồi, thật là may mắn.” Tô Lạc cười nói uyển chuyển hào phóng.
Lý Dao Dao cắn chặt môi dưới, cơ hồ sắp cắn ra máu!
Bây giờ nàng còn không nhận ra người trước mặt là ai, nàng thật sự có thể lập tức đâm đầu vào tường à.
Tô Lạc!
Thế nhưng lại là tiện nhân này!
Nàng sao có thể trở nên xinh đẹp như vậy, mỹ lệ như vậy, nghiêng nước nghiêng thành như vậy, cao quý thanh cao như vậy?
Nàng sao có thể trở nên xinh đẹp như vậy, mỹ lệ như vậy, nghiêng nước nghiêng thành như vậy, cao quý thanh cao như vậy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...