CHƯƠNG 56: TÀ VƯƠNG SỬU PHI
Editor: Luna Huang
“Vương gia, Vương phi, xin cho ta theo!”
Nghe lời của Cảnh Thương, Địch Diên Diên càng lộ vẻ bất đắc dĩ, nàng biết Cảnh Thương là rất lo lắng Bạch Tuyết, mà nàng tự nhiên là nên cao hứng, vì tỷ muội tốt của mình rốt cuộc tìm được một nam nhân thật tình thương yêu nàng! Thế nhưng, Bạch Tuyết bên kia, nếu Cảnh Thương không ở, nàng cùng Tà Vô Phong đều nhất định sẽ tận năng lực lớn nhất của bản thân cứu Bạch Tuyết ra, nhưng nếu Cảnh Thương ly khai ly khai đi tìm Bạch Tuyết, giải dược của di nương phải ngừng lại!
“Thương, ngươi ở tại chỗ này tiếp tục nghiên cứu chế tạo giải dược, Bạch Tuyết, ta nhất định sẽ cứu ra!”
Nhìn thê tử mình khó xử, Tà Vô Phong mở miệng nói rằng, kiên định trong con ngươi tựa hồ đại biểu cho một loại hứa hẹn, không có có bất kỳ mệnh lệnh nào, chỉ có nhàn nhạt một loại trưng cầu cùng một loại hứa hẹn!
“Hảo, nhưng nếu có tin tức gì, phải lập tức để ta biết!”
Cảnh Thương hồi cũng biết mình là trùng động, kiên trì phân tích, Bạch Tuyết tạm thời không có uy hiếp đến tính mạng, chỉ là hắn thực đang lo lắng, Bạch Tuyết sẽ bị người nào bắt đi! Nhưng giải dược của hoàng hậu, trừ hắn ra liền không còn có người có thể nghiên cứu ra, máu của Vương gia không thể mỗi ngày mỗi mất, nên hiện tại hắn cần làm đầu tiên chính là mau chóng nghiên cứu ra giải dược của hoàng hậu, hơn nữa, mê dược hoàng thượng trúng, cũng là một nan đề…
Mà Bạch Tuyết, hắn tự nhiên là lo lắng, nhưng hắn cũng tin tưởng, chỉ cần là chuyện Vương gia hứa hẹn nhất định có thể làm được, nên Bạch Tuyết nhất định không có việc gì!
…
Lấy tốc độ nhanh nhất đã đến hoàng cung, đi tới Phượng Tê cung, đã thấy chung quanh lại tăng rất nhiều rất nhiều thị vệ, mà Phượng Linh Tuyệt tựa hồ cũng dự đoán được bọn họ đến, đã đứng ở ngoài Phượng Tê cung, thấy xe ngựa của bọn họ tới, Phượng Linh Tuyệt cũng bước nhanh ra trước…
“Tuyệt, di nương thế nào?”
Tà Vô Phong nhảy xuống xe ngựa liền vội vàng đem bế Địch Diên Diên xuống, mà Địch Diên Diên cũng không có lo lắng cái gì nhiều, thẳng chạy đến chỗ Phượng Linh Tuyệt, trên mặt tuyệt mỹ có không ít vài phần lo lắng, chân mày lá liễu nhíu chặt, hai tay vì khẩn trương mà túm ống tay áo của Phượng Linh Tuyệt, đối với ai thấy đều cảm thấy không có gì không thích hợp, cũng lý giải đây là Địch Diên Diên khẩn trương…
“Mẫu hậu nàng không có chuyện, hiện tại uống thuốc đã ngủ, ngươi không cần lo lắng, về phần chuyện của Bạch Tuyết…”
Trên mặt tuấn mỹ của Phượng Linh Tuyệt mang vài phần ân hận, việc này phát sinh ở hoàng cung, vô luận như thế nào hắn đều tuyệt đối có trách nhiệm! Bạch Tuyết thất tung, hắn thực sự nan từ kỳ cữu! Đối với Diên Diên mà nói, Bạch Tuyết là một thân nhân rất trọng yếu, mà hôm nay, vị Bạch cô nương này càng là bởi vì giúp hắn chiếu cố mẫu hậu mới bị mang đi…
“Đi vào trước mới nói…”
Hoàng cung hôm nay cũng không an toàn rồi, địch nhân ở trong tối, xung quanh sẽ có những người nào là địch quân, bọn họ không được biết…
“Diên Diên, thực sự xin lỗi, ta không có bảo vệ tốt Bạch Tuyết…”
“Tuyệt, việc này không trách ngươi, hiện tại quan trọng nhất phải tìm cho ra người bắt Bạch Tuyết đến cùng là ai, di nương đã nói gì với ngươi?”
“Bắt Bạch Tuyết chính là một nam nhân trẻ tuổi, Bạch Tuyết tựa hồ là nhận thức hắn, mẫu hậu chỉ nghe được hai chữ sau cùng của Bạch Tuyết, Hình Lâm… Mẫu hậu hôn mê…”
Hình Lâm, đây tựa hồ là một cái tên, nhưng là lại một cái tên, có lẽ là một số người trên giang hồ, thế nhưng vì sao những người này sẽ lẻn vào hoàng cung, càng là hạ thủ với Bạch Tuyết, mục đích của bọn họ rốt cuộc là…cùng chuyện gần đây phát sinh đều có quan hệ sao?
“Hình Lâm? Tên này ta chưa có nghe qua, tướng công, còn ngươi?”
Tuy rằng Bạch Tuyết bên cạnh mình hai năm, bên người Địch Diên Diên sắp tám năm, thế nhưng bất cứ chuyện gì Bạch Tuyết cảm thấy không trọng yếu, nàng cũng không có tự nói, nên đây là người nào, nàng là không biết.
╔ ╗
“Không có, Trần còn ngươi?”
Chuyển hướng Lãnh Lăng Trần, tựa hồ muốn nhanh tìm được đáp án, nhìn dưới nhãn thần của Lãnh Lăng Trần đạm mạc lại ẩn nóng nảy rõ ràng cũng không biết, hơi lắc đầu, trong lòng của Tà Vô Phong liền bắt đầu tăng vài phần nghi hoặc, trên giang hồ cư nhiên sẽ có một người lợi hại như vậy, có thể trong lúc vô giác dụng độc, cho người trúng độc vô hình, mà người này cư nhiên ở trên giang hồ chưa từng có nhiều người nhận thức, đó chính là thái độ làm người thần bí tựa hồ cho tới bây giờ chưa xuất hiện qua ở trên giang hồ…
“Bạch Tuyết nhận thức, mà có thể sử dụng độc như vậy, có thể có quan hệ với độc vương hay không? Hay hoặc giả là độc vương phái tới?”
Lúc này muốn mau chóng tra ra đáp án, chỉ có sớm một phần tìm được Bạch Tuyết, nàng mới có thể ít một phần nguy hiểm! Mặc dù biết người kia mang Bạch Tuyết đi không có thương tổn Bạch Tuyết, nhưng rất khó bảo chứng sẽ làm chút gì với Bạch Tuyết…
Mà bây giờ thậm chí ngay cả người kia rốt cuộc là một người như thế nào cũng không rõ ràng lắm, cũng chỉ có một cái tên, biết là một nam nhân trẻ tuổi, nhưng ngay cả đến cùng hắn thuộc môn phái nào, là ai phái tới cũng không biết, điều này có thể không để cho nàng sốt ruột sao! Đến Tà Vô Phong cũng Lãnh Lăng Trần cũng không nghe qua, người này nên có bao nhiêu thần bí…
“Hiện tại, có thể khẳng định là nam nhân này có quan hệ với độc vương, bởi vì trên thế gian này ngoại trừ độc vương cùng Cảnh Thương lại không thể có hai đủ năng lực chế được phệ hồn tán, hơn nữa có thể để cho tất cả mọi người trong phạm vi Phượng Tê cung trúng độc, người kia nhất định tuyệt đối có quan hệ với độc vương!”
Lãnh Lăng Trần ở một bên nghe, Địch Diên Diên nói ra ý nghĩ của chính mình xong, đây cũng là lời cho tới bây giờ hắn nói nhiều nhất trước mặt Vương gia cùng Cảnh Thương…
Không vì cái gì khác, đây là vì hảo huynh đệ của hắn, hắn biết trình độ khẩn trương khẩn trương Bạch Tuyết, chỉ cần bây giờ có thể giúp được, cái gì hắn cũng đều nguyện ý đi làm!
“Như vậy hiện tại vẫn là phải hay tìm được trước độc vương trước! Các ngươi đều phải tăng số nhân thủ đi ra ngoài, còn có, di nương ở đây cũng nhất định không thể thiếu người, tuyệt đối không thể lại để cho những người đó có cơ hội…”
Có cơ hội đối phó bọn họ, thương tổn người của bọn họ, Bạch Tuyết tuyệt đối không xảy ra chuyện gì, di nương cũng nhất định phải tốt, mê độc của hoàng thượng cũng nhất định phải giải trừ…
Ở trong cung mãi cho đến đêm mới trở lại Địch phủ, kéo thân thể mệt mỏi, Địch Diên Diên lần đầu tiên vô lực ngồi ở trước bàn cơm, Tà Vô Phong lấy thức ăn cho vào trong chén của Địch Diên Diên, chỉ là nàng vẫn không có động tới một chút, thức ăn trong ngày thường thích ăn nhất, lúc này phải đổi đến đạm nhiên vô vị…
“Diên Diên, nàng ít nhiều cũng phải ăn chút…”
Tà Vô Phong nhìn cái dạng này của Địch Diên Diên, hắn cũng thực sự lo lắng, nhưng là bây giờ quả thực không có đầu mối, người phái ra đi tìm độc vương vẫn như cũ không có tin tức gì, lần này tìm người tựa hồ so với thưòng lui tới đều phải càng thêm khó có khả năng, trong ngày thường người Mị Vực muốn tìm là tuyệt đối sẽ không có đạo lý tìm không được, chỉ là lần này, tựa hồ là đối phương có ý định giấu diếm hành tung của độc vương, hay hoặc giả là bản thân độc vương…
“Ta không đói bụng, ta lo lắng Bạch Tuyết gặp chuyện không may…”
Đổi lại là những chuyện khác, nàng còn có thể có điểm nắm chặt, chỉ là lần này, Bạch Tuyết thất tung, di nương cùng hoàng thượng đều trúng độc, điều này làm cho nàng cảm thấy thập phần bất an, nếu Bạch Tuyết không có thất tung, lấy năng lực của Cảnh Thương, nàng tin tưởng rất nhanh thì có thể nghiên cứu ra giải dược, chỉ là hiện tại, Bạch Tuyết tung tích không rõ, đừng nói là Cảnh Thương, chính là nàng cũng lo lắng vô cùng, lại sao có tâm tình tình đi xử lý những chuyện khác?
Bạch Tuyết thất tung, đây là chuyện duy nhất không nàng duy nhất không thể nắm chắc, cho nên nàng lo lắng, nàng nhịn không được mà sợ, sợ mất đi, sợ Bạch Tuyết xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn…
“Yên tâm, nàng không có việc gì!”
Bạch Tuyết đi theo bên người Diên Diên nhiều năm, cũng luyện một thân bản lĩnh, tin tưởng nàng sẽ hảo hảo bảo vệ mình, người của Mị Vực cùng người của Tuyệt vương đều đã đi ra ngoài tìm, nên nhanh chóng có thể tìm được!
Nhìn dáng vẻ lo lắng của Tà Vô Phong, Địch Diên Diên cũng cảm giác mình để hắn lo lắng, liền cầm đũa lên, chậm rãi gắp thức ăn trong chén, từng miếng từng miếng chậm rãi ăn…
Đang ăn, Lệ Nương liền đi đến, cầm đĩa trái cây, vẻ mặt tiếu ý dịu dàng đi tới trước bàn cơm, buông xuống…
“Tiểu thư, vừa mới làm xong, mau nếm thử! Cô gia, người cũng nếm thử…”
Lệ Nương không có xưng hô Tà Vô Phong vi Vương gia, không phải là bởi vì nàng vô lễ, mà là nàng chân chân chính chính xem Tà Vô Phong trở thành chủ nhân của nàng, vị hôn phu của tiểu thư nàng, xưng hô như thế, nàng cảm thấy càng thêm thân thiết, cũng hiểu được Tà Vô Phong sẽ càng thêm thích…
Nhìn khuôn mặt tươi cười của Lệ Nương, nhìn đĩa hoa quả hồng đồng đồng trên bàn, nghe nói đây là điềm phẩm mẫu thân sinh tiền thích ăn nhất, bất quá cũng chỉ có lúc sinh kỵ hàng năm của mẫu thân mới có cái loại quả hồng này, nên hàng năm đều chỉ sẽ vào lúc này, mới có thể ăn được quả hồng Lệ Nương làm…
Thấy quả hồng như vậy, lòng của Địch Diên Diên thoáng cái thả lỏng, mấy ngày nữa chính là ngày giỗ của mẫu thân, hy vọng đến lúc đó, Bạch Tuyết cũng có thể trở về, cùng nàng, sau đó các nàng cùng nhau trở lại Mị quốc…
“Tướng công, đây là sinh tiền nương thích ăn nhất, ngươi cũng thử một chút…”
Gắp một khối phóng tới đĩa của Tà Vô Phong, nhìn hồng sắc tiên diễm, trong đầu tựa hồ đột nhiên hiện lên một đoạn ngắn nhỏ, bất quá vẫn là hình dạng hài đồng vẻ mặt đỏ bừng của Bạch Tuyết trong đầu, hồng ấn lấm tấm rõ ràng nói cho người chung quanh nàng quá nhạy, bên trong đoạn ngắn còn có một nữ nhân ở lớn lên rất đẹp, hơn nữa tướng mạo lớn lên thực sự giống mình đang lo âu cầm một khối bố không biết là gì vì Bạch Tuyết nhẹ nhàng bó…
Nữ nhân kia, là mẫu thân của nàng! Phu nhân! Khi đó Bạch Tuyết, chính là ngày sinh nhất của mẫu thân các nàng cứu Bạch Tuyết, từ trên núi trở về, sau đó bởi vì nàng đói bụng, mẫu thân để cho nàng ăn quả hồng, không nghĩ tới, sau khi ăn xong nàng chính là cái dáng vẻ kia.
╔ ╗
Bất quá, Bạch Tuyết hài đồng kia cũng không có ở lại trong Địch phủ, qua đây vài ngày nàng một mình ly khai, thẳng đến bảy tám năm trước, Địch Diên Diên cùng Bạch Tuyết mới gặp lại.
Sai, Bạch Tuyết sau lại không có đối với nhạy cảm với quả hồng nữa, ngược lại rất thích ăn, nàng nói thời gian ăn có thể nhớ lại âm dung tiếu mạo từ ái của Địch phu nhân, mà cái loại dị ứng này là có một người giúp nàng trị hết, vậy tựa hồ là người nào của độc vương…
—— đề lời nói ngoài ——
Cảm tạ các vị chi trì! Bận rộn hai ngày, rốt cục bắt đầu nghỉ lạp! Hai ngày này thực sự không giúp được, canh tân không được, thực sự ân hận!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...