Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!


Cả hai đều giữ khoảng cách an toàn, đứng trên cây xa mà quan sát.

Cả đoàn quân chứng kiến cái chết của tướng quân đều hoảng sợ.

Một tên trong số chúng cố gắng trấn an những tên còn lại.

Khi thấy hai kẻ đứng từ xa trên cây.

Hắn liền nhận ra đó là hoàng thượng và đại tướng quân.
" Các ngươi đừng vội nản lòng.

Kẻ đứng từ xa trên cây đằng kia không phải là hoàng thượng sao?"
" Đúng vậy! Lấy được thủ cấp của hắn, chúng ta sẽ được trọng thưởng!"
" Tiến lên!!!----"
Hoàng thượng cứ như nam châm hút sắt ấy nhỉ?
Khí thế bọn chúng vừa lụi tàn đôi chút khi thấy cái chết của tướng quân, giờ lại bùng lên nữa rồi...
Thật uổn công ta ra tay!

" Chà---- Bị phát hiện rồi!"- Hắn thản nhiên, cười nói như không.
" Ai bảo người bức dây động rừng.

Có chút khoa trương rồi! Hahaha-----"
Kình Phong vác rìu trên vai, cười khằng khặc.

Cả hai đều khinh công, phi thẳng đến chỗ của Vương Dạ Nguyệt cùng đồng bọn đang đứng.
" Huyền huynh! Sao huynh...!"
Ngài ấy sau này sẽ định là vua của một nước.

Trong thời khắc hỗn loạn này sao không nhanh chân rời đi.

Hà cớ gì quay lại đây.
Huyền Chi Tử hiểu được ý tốt của nàng.
Nhưng bản thân hắn cho rằng, cả người thân của hắn, hắn còn không bảo vệ được.

Nhìn thấy kẻ chết mà không cứu, làm sao đáng mặt quân tử mà trị vì một nước.
" Ta đến trã muội cây trâm cài tóc này!"
Huyền Chi Tử lấy ra cây trâm, định cài vào tóc của Dạ Nguyệt thì bị Mặc Ảnh ngăn lại:" Hoàng thượng! Ngài vượt quá phạm trù rồi!"
Ngươi làm gì được ta?
Tên đệ ngông cuồng, ngươi ăn gan hùm rồi!
Muội ta chỉ là đồ đệ của ngươi! Đâu phải ý trung nhân.

Ngươi hà cớ gì nóng giận như vậy.
Cả hai đưa mắt nhìn nhau, như muốn chiến tới nơi.

Sấm chớp cứ ngầm đùng đùng sau lưng họ.
"Hahahaha-------"
" Huyền Chi Tử nhà ngươi cũng thật lớn mật!"
" Cướp người trên đất của ta mà dám lộng hành!"

Hoàng Thái Cực cười lớn.

Hắn đích thân cầm quân cùng nhiều tên quan cận thần của mình ra chiến trận.

Theo sau hắn là toàn bộ lượng binh của Sa La Cát, trong khoảng mười vạn!
Ta nghe báo tên Huyền Chi Tử đến, liền kéo quân ra đánh!
Trận này một là ngươi chết ta sống, hai là cả hai cùng chết!
Chỉ cần lấy được thủ cấp của tên Huyền Chi Tử, hắn âm mưu kéo đánh Tần Chi Viên và Cát Tử Yên, nuốt trọn cả hai con hổ lớn trong một đêm!
" Vậy để ta xem bản lĩnh của ngươi tới đâu!"- Huyền Chi Tử rút kiếm ra.
Hắn cùng Hoàng Thái Cực quyết đấu một trận ra trò!
"
Ở một diễn biến khác.
Khi hai kẻ đứng đầu tranh đấu với nhau thì đám thủ hạ của hai bên cũng vậy.
" Này này, chín chọi mười vạn, không đùa được đâu!"- Chu La Kì đưa tay đếm, miệng hắn bảo sợ nhưng ngọn lửa trong hắn muốn bùng cháy hơn bao giờ hết.
Bên cạnh hắn toàn những cao thủ của Phong Liên Quốc.
Được sát cánh chiến đấu cùng họ, đúng là vinh dự cho hắn rồi!
Kình Phong vác rìu trên vai.

Tình huống càng éo le hắn càng có hứng:" Sợ gì chứ! Người ở đây cũng không phải dạng vừa đâu! Tôi bảo đúng không Trương Dương đại nhân!"
" Hahaha, tôi cũng có tuổi rồi! Chuyện đánh đấm này tôi không ham!"
Vừa dứt câu, Trương Dương hai tay cầm một cặp giản, hùng hồ lao đến tấn công.
Trận chiến bắt đầu rồi a-----

Bộ ba Vương Dạ Nguyệt, Mặc Ảnh, Bạch Cố Vương kết hợp ăn ý.

Đứng cạnh nhau chiến đấu.

Dù bị vây quanh hơn ngàn binh nhưng bọn họ chẳng hề nao núng.

Ngược lại quân địch càng lao đến thì càng khiếp sợ.

Cứ lao đến là đã nghĩ đến cái chết!
Bọn chúng bây giờ chỉ còn liều chết!
Cho dù linh hồn ta có sợ hãi đến tột cùng, trái tim ta mãi không chùn bước!
Ở bên kia, " hai lão già gân" Kình Phong và Trương Dương mạnh mẽ quét sạch tướng địch trước mắt.
" Ra đòn chuẩn đấy!"
" Lão cũng thế thôi! Còn sung hơn tại hạ nữa!"
Bộp
Từng tên cứ thế nằm xuống trước lực sát thương lớn của cặp giản và cây rìu của những "cựu" chiến binh huyền thoại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận