Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!
Hừ
Vậy nếu ta giao chiến với tên Nhất Song Luân.
Hắn vẫn có cơ hội hạ sát ta.
Nguồn ma lực của hắn lại lớn hơn ta...
" Khi chạm vào đối phương, ngươi cần phải hết sức tập trung.
Nguồn ma lực toát ra từ tay ngươi sẽ thu hút nguồn ma lực của kẻ khác chạy về phía ngươi.
Sau đó cơ thể ngươi tạm thời sẽ nhận một lượng lớn năng lượng.
Ngươi cần phải mau chóng thực hiện chiêu thức khác để chuyển hóa năng lượng sang, nếu không cả người ngươi sẽ nóng hừng hực lên mà bị thương..."
Khi cơ thể đột ngột tiếp nhận một nguồn năng lượng lớn, nó sẽ không chịu nổi mà vỡ tung...
Nàng ta hít một hơi, cẩn thận bước đến nắm lấy cổ của tiểu bạch xà.
Nguồn ma lực tập trung vào cổ tay Vương Dạ Nguyệt đã rút cạn sự sống của tên chuột bạch đáng thương.
Cả cơ thể nó đều cháy đen, khô cằn không còn một giọt nước.
" Yêu Hồn Trận."
Dạ Nguyệt cắm thanh gươm xuống đất.
Nàng có thể cảm nhận được sự thay đổi của nó, dù sức mạnh tăng lên không nhiều.
" Dạ Nguyệt, ngươi đã thỏa mãn rồi chứ! Nha đầu nhà ngươi thật quá tham lam."
Vương Dạ Nguyệt bật cười.
Con người ai chẳng thế.
Nhìn thấy kẻ khác làm được thì bản thân mình cũng muốn như vậy.
Nếu xã hội không tham lam một chút, ai cũng an phận thì sao mà phát triển được?
" Vương Dạ Nguyệt ta bẩm sinh đã vậy rồi!"
"
Từ phía trên cao
Vũ Diệp Ưng đã quan sát tất cả.
Hắn theo chân nàng cũng vì muốn nói chuyện với nàng ta nhiều hơn một chút.
Muốn chiêu mộ nàng vào hàng ngũ của Phi Điểu Tam Hội.
Bản thân hắn cũng chẳng ngờ được nàng ta chỉ luyện Kiệt Sinh Đòn trong một lần.
Khi trước, trước đây hắn và Nhất Song Luân phải mất đến một tuần để tập chuyển hóa năng lượng thuần thục như vậy...
Điều quan trọng hơn...
Tại sao ngươi lại nói dối ta?
Thì ra tên thật của ngươi...là Vương Dạ Nguyệt.
Vũ Diệp Ưng lẳng lặng rời đi.
Ta sẽ nhớ lấy cái tên này.
Nó rất đẹp, cũng giống như ngươi vậy...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...