Mặc Ảnh ra hiệu cho Vương Dạ Nguyệt đến ngồi xuống bên cạnh hắn, cùng hắn ngắm cảnh đêm.
Nàng chỉ biết tuân theo, bước đến mà ngồi xuống, im lặng như chú mèo con
Nếu ta không bị phát hiện, ta đã không phải như vậy!
Vương Dạ Nguyệt có chút ấm ức, vừa chửi rửa bạch y phục thiếu niên.
Nàng đảo mắt sang nhìn sư phụ, như một lời xin lỗi mà mắt nàng long lanh như một đứa trẻ.
Quả thực, nàng chỉ thể hiện tính trẻ con của mình trước mặt sư phụ.
Vì nàng coi hắn như cha mình, như một người quan trọng, không ai có thể thay thế được.
Khả năng đọc vị của Mặc Ảnh chỉ có tác dụng khi hắn muốn nhìn thấu kẻ đó, năng lực này cần sự tập trung cao độ, nhìn qua tâm tư của đối phương.
Nhưng chưa cần dùng đến nó, chỉ cần nhìn qua đôi mắt có phần "đáng thương" của Dạ Nguyệt, hắn đã hiểu tất cả.
Hắn lên tiếng, phá tang bầu không khí yên tĩnh đến mức ngột ngạc này
"Nguyệt Nhi, ta không trách ngươi đâu, chỉ là ấn chú này, đến lúc thích hợp, ta sẽ cho ngươi xem"
Vương Dạ Nguyệt có chút ngạc nhiên, có vẻ bí ẩn a!
" Đồ nhi chỉ muốn xem ấn chú, không có tâm ý gì khác"
Mặc Ảnh bị sự thẳng thắn quá mức của nàng làm cho bật cười.
Ai lại nói thế bao giờ cơ chứ?
Chật, chật không lẽ sức hấp dẫn của hắn bị đánh mất rồi sao?
Dù gì năm nay hắn cũng chỉ mới hai mươi ba, hơn nàng ta mười tuổi.
Đứa trẻ này thật khiến người khác vừa tiếp xúc đã cảm thấy thú vị.
Vương Dạ Nguyệt nhìn sắc mặt ôn hòa, nho nhã ấy mà cảm thấy vui theo.
Nhưng nàng lại chợt nhớ đến kẻ lả mặt lúc nảy.
Lúc đó sư phụ cũng có ở gần đó, chắc cũng cảm nhận ít nhiều được năng lực của người đó
"Sư phụ, tên lạ mặt lúc nãy, hắn ta cũng là dị nhân ư?"
"
Lúc Mặc Ảnh còn ở hồ tắm, hắn cũng hỏi lai lịch của người đó.
Các hạ ấy chỉ mỉm cười, trông như nửa cười nửa không mà rời đi.
Dù Mặc Ảnh cũng cảm nhận rõ ma lực trong người hắn.
Một nguồn ma lực mạnh mẽ, dù có lẽ hắn đã áp chế nguyên khí bớt một phần, tránh lộ thân phận.
Đến cả khi nhìn thẳng vào mắt hắn ta, Mặc Ảnh vẫn không nhìn thấu hắn.
Ta chỉ thấy mơ hồ được vài hình ảnh trong tâm trí hắn.
Đây hẳn là một kẻ cuồng ngạo, khí phách, có bản lĩnh.
Duy nhất một thứ mà ta có thể nhìn thấy được
"Hắn tên Bạch Cố Vương"
"Bạch Cố Vương?"
Cái tên nghe thật lạ tai
"Còn lai lịch của hắn?"
Mặc Ảnh chỉ mỉm cười, lắc đầu:" Ta không thể nhìn thấu hắn"
Vương Dạ Nguyệt khựng người đôi chút, gương mặt có chút đăm chiêu nhưng vẫn bình tĩnh.
Hắn ta lai lịch như thế nào mà đến cả sư phụ ta cũng không nhìn thấu được hắn, chỉ biết mỗi tên hắn! Nếu thế ắt hẳn là cao thủ, cũng là một dị nhân khác! Sức mạnh của hắn ta có thể áp chế được cả sư phụ.
Tên này quả không tầm thường
Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ
Ánh trăng vẫn thật đẹp
Khi đến Tần Chi Viên, ta nhất định phải điều tra lai lịch của hắn.
Nghe nói, sư phụ có quen biết với vua Huyền Chi Tử và thái hậu là Lí Diệu.
Mẹ của sư phụ nàng có quen biết với Lí Diệu, cả Mặc Ảnh và Huyền Chi Tử đều là bạn thuở nhỏ của nhau.
Có lẽ vua Huyền Chi Tử biết đến tên Bạch Cố Vương đó.
Nghe danh của Huyền Chi Tử điện hạ đã lâu, Vương Dạ Nguyệt cũng muốn đích thân gặp mặt, xem thử bản lĩnh thế nào mà chỉ mới mười sáu tuổi đã đứng đầu thiên hạ, thống lĩnh quân phía Nam Phong Liên Quốc.
Một người tài giỏi như thế, chắc chắn không phải là người dễ tiếp cận, làm thân.
Cứ để từ từ quan sát cũng được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...