Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!
Cả năm tên ma thuật sư đều đồng thanh, bọn chúng trong lòng chỉ muốn xem tài nghệ của kẻ này ra sao mà quyết đấu một trận:" Rõ!"
"
" Tên khốn Tuấn Tú, ngươi dám đâm ta! ?"- Lãnh Bất Phàm đau đớn, cố gượng người đứng dậy, phải chống kiếm xuống đất để đứng vững
Tuấn Tú chỉ thẳng thanh kiếm vào gương mặt cao ngạo của Lãnh Bất Phàm:" Trên lôi đài không có tình nghĩa huynh đệ, ngươi đã khiêu chiến ta thì phải chiến đấu đến cùng!"
Câu nói này của hắn khiến bao kẻ ngồi dưới lôi đài ngạc nhiên!
Một hoàng tử hiền lành như nai tơ, nay lại oai hùng mà nói ra những lời như vậy!
Hắn thay đổi thật rồi!
Rốt cuộc là kẻ nào, đã đứng đằng sau chống lưng cho hắn!
Lãnh Bất Phàm cố gắng đi đến tấn công Tuấn Tú, hắn dồn toàn lực vào nhát đâm cuối cùng.
Nhưng Tuấn Tú chỉ nhẹ nhàng lách người, đá hắn ngã xuống.
Bộ dạng lúc này của hắn thê thảm kinh khủng!
Tận sâu trong đôi mắt Dạ Nguyệt lúc này lại có chút mãn nguyện.
" Ngươi chịu thua rồi chứ?"- Tuấn Tú chĩa mũi kiếm vào cổ hắn
Lãnh Bất Phàm kiệt sức, đành van xin thua.
" Trận đấu kết thúc, phần thắng thuộc về Tuấn Tú hoàng tử!"
Tiếng trống vừa thông báo kết thúc thì Dạ Nguyệt bèn nhanh chân rời đi.
Nàng chưa kịp khinh công rời khỏi thì năm tên ma thuật sư đã vây quanh lấy nàng
" Các ngươi muốn gì?"
Ánh mắt nàng dữ tợn như muốn thâu tóm cả con mồi, bọn chúng có chút sợ hãi mà lùi lại.
Một tên trong số chúng cao hứng, không kìm được lòng mình mà tấn công nàng, hắn muốn xem sức mạnh nàng như thế nào!
" Cát"
Một cơn lốc cát cuồn cuộn đang lao đến nàng ta với tốc độ chống mặt, cả bốn tên khác đều lùi lại.
" Các ngươi đang làm gì vậy? Sao lại tấn công sư phụ của ta!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...