Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!
"
Khụ
Dạ Nguyệt khẽ ho một phát
" Ta bảo ngươi không nghe.
Lúc nào cũng thích ngủ ngoài trời lạnh, sớm muộn gì cũng sinh bệnh!"- Hắc Khuyển càm ràm.
Vương Dạ Nguyệt đưa tay vuốt mũi:" Cũng có thể là do có kẻ nhắc đến ta"
Hắc Khuyển nghe vậy thì cười phá lên.
Không lẽ...
" Không lẽ là tên Bạch Cố Vương đó?"
Dạ Nguyệt chau mày:" Sao nhất thiết phải là hắn?"
Hắc Khuyển lắc đầu.
Bộ tình trường của nàng ta là âm sao? Hắn quan tâm nàng ta như vậy, nàng ta chẳng một chút bận tâm!
Đúng là nha đầu vô tình! Kẻ nào kiếp trước tạo nghiệp, kiếp này mới nhìn trúng ngươi.
"
Lúc này, cả Lãnh Bất Phàm và Tuấn Tú đều bước chân lên võ đài
" Tên yếu đuối như ngươi mà lại dám chống lại ta sao? Hôm nay xem ngươi nhục nhã như thế nào!"- Lãnh Bất Phàm giở giọng kiêu ngạo
Trong mắt hắn, Tuấn Tú sức lực chưa bằng một con muỗi.
" Ngươi cứ cười đi."- Trong đôi mắt Tuấn Tú dấy lên một ngọn lửa hừng hực của sự quyết tâm.
Hắn càng bị khích tướng, càng cần phải giữ bình tĩnh.
Đó là những gì sư phụ căn dặn hắn ngày hôm qua
"
" Khích tướng luôn là chiêu thức dụ kẻ địch sơ hở trên võ đài bằng vài ba lời nói.
Ngươi càng bị khiêu khích càng không được lơ là!"
Sư phụ của ta đúng là thanh long mãnh hổ, hùng dũng a...
Nhìn thấy vẻ mặt tự tin của Tuấn Tú, Lãnh Bất Phàm lại càng tức giận.
Kẻ bị khích tướng ngược lại là hắn.
Thân thể hắn dần di chuyển, thanh kiếm lướt nhanh đến cổ của Tuấn Tú.
Hắn ta cũng không vừa, nhanh chóng nhảy ra phía sau.
Xuýt chút nữa thì mất mạng rồi...
Tên khốn Lãnh Bất Phàm này ra tay thật tàn độc.
Dù gì Tuấn Tú cũng là huynh đệ của hắn cơ mà...
Dạ Nguyệt nhếch môi.
Trên võ đài chỉ có người sống kẻ chết, có gϊếŧ người trên đó cũng chẳng trách ai được.
Huống hồ Lãnh Bất Phàm lại là kẻ thách đấu.
Nếu thua trận này, mặt mũi của hắn biết chôn vào đâu?
Lãnh Bất Phàm phi người đến, một cước mạnh đá văng thanh kiếm của Tuấn Tú đang cầm.
Chết tiệt...
Có sơ hở!- Lãnh Bất Phàm thấy Tuấn Tú không còn vũ khí, hắn liền vung kiếm, mục đích kết liễu đối thủ trong tức khắc
A
Đây là...
Liễu Diệp Đao?
Tuấn Tú nhanh tay rút Liễu Diệp Đao phi vào kiếm của Lãnh Bất Phàm.
Hắn ta lùi lại nhiều bước để đỡ hết chúng, tạo thời cơ cho Tuấn Tú kịp nhặt lại kiếm.
Đúng như lời sư phụ đã căn dặn a...
Hắn nhớ lại.
" Khi ngươi chiến đấu cần phải có trên hai vũ khí.
Mất thứ này thì còn thứ kia.
Nhiều chuyện xảy ra khó lường trước được nên phải đề phòng."
Tuấn Tú thân thủ nhanh nhạy, một phát kiếm đâm thẳng vào vai của Lãnh Bất Phàm.
Nhát kiếm chí mạng khiến hắn kêu đau, máu cứ thế tuông ra từ vai, thấm vào bộ áo giáp.
" Không ổn rồi, Phàm huynh bị thương rồi!"- Ái Linh ôm lấy Huệ Di, giọng đầy lo lắng.
Huệ Di đành lên tiếng trấn an:" Phàm Nhi sẽ không sao đâu..."
" Hôm nay hoàng tử có gì đó khan khác."
" Đúng vậy, cả tốc độ và phong thái chiến đấu đều rất linh hoạt.
Như một tướng lĩnh thực thụ vậy!"
Hai tên ma thuật sư ngồi gần hoàng thượng tấm tắc khen.
" Không phải do các vị giúp đỡ sao..?"- Lãnh Kì Minh bèn hỏi
Cả năm người ma thuật sư bọn họ đều lắc đầu.
Cả tuần nay họ đều luyện tập cho riêng mình, làm gì rãnh rỗi mà luyện cho hoàng tử chứ...
Một trong số họ nhìn qua phía Dạ Nguyệt.
" Không chừng là do vị các hạ đó!"- Một tên chỉ tay về phía nàng.
Lãnh Kì Minh chau mày:" Vị các hạ đó là...?"
" Trên người vị đó có lệnh bài của hoàng tử, hạ thần cho rằng người đó có thể là sư phụ hoặc người quen của hoàng tử."
Hoàng thượng nét mặt có chút vui mừng.
Nhân tài như vậy, chỉ trong thời gian ngắn đã biến Tú Nhi của hắn trở thành đứa trẻ tuấn tú.
Nếu Nghiên Dương Quốc chiêu mộ được người này thì tốt quá.
" Khi trận đấu kết thúc, hãy đến thăm hỏi vị các hạ đó."- Lãnh Kì Minh ra lệnh
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...