Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!
Trương Liêu Vũ cùng Chu La Kì đang đi đến.
Tay bọn họ đều cầm binh khí, người thì thấm mồ hôi.
Chắc hẳn mới vừa luyện tập xong...
Chu La Kì đưa mắt nhìn Tôn Hữu Thiên đang đứng cạnh Dạ Nguyệt, hắn có chút tò mò mà lên tiếng:" Dạ Nguyệt cô nương đào hoa thật, lắm giai nhân đi theo thế!"
Ha...
Câu nói của hắn làm Hắc Khuyển phải bật cười dẫy dụa.
Lúc trước Chu La Kì còn cho rằng Bạch Cố Vương và nàng ta là một cặp.
Lúc sau hắn mới biết thêm là cả Mặc Ảnh, Trương Tâm Luyến đều quan tâm đến nàng.
Bây giờ lại xuất hiện thêm một anh chàng bảnh bao tóc đỏ thế này, không phải đào hoa thì nên gọi là gì a...
Dạ Nguyệt vẻ mặt lạnh nhạt bước đến vỗ vai Chu La Kì một cái, nàng như muốn tẩu cho hắn một trận:" Đây là bạn ta, Tôn Hữu Thiên! Ngươi đừng ăn nói hàm hồ!"
Nhìn thấy đôi mắt hình chữ A, mồm chữ O của Chu La Kì, Trương Liêu Vũ không nhịn được mà cũng cười phá lên.
Những kẻ ở cạnh nàng ta không phải ma thuật sư thì cũng những tên lai lịch không tầm thường, mưu trí hơn người...
Trương Liêu Vũ đi lại chỗ Tôn Hữu Thiên, hắn đưa tay:" Ta là Trương Liêu Vũ, hân hạnh được quen biết!"
Tôn Hữu Thiên cũng đưa tay đáp lại, hắn đã nghe danh qua về Trương Liêu Vũ, luôn cứu dân giúp người, nay có cơ hội gặp mặt thì thấy một tính hẳn:" Ta là Tôn Hữu Thiên, cũng rất hân hạnh!"
Chu La Kì ở cạnh cũng bay vào góp vui.
Cả ba đứng cười nói một hồi đều thấy tâm đầu ý hợp, kết nghĩa huynh đệ.
Hắn biết được Tôn Hữu Thiên cũng là ma thuật sư, bèn gạ kèo đấu vài đòn.
Riêng Vương Dạ Nguyệt và Trương Liêu Vũ lại khinh công lên cành cây cổ thụ lớn, cả hai ngồi bàn chuyện...
" Tôn Hữu Thiên này trông thật có nghĩa khí, ngươi định để hắn ở lại đây giúp đỡ bọn ta sao?"- Trương Liêu Vũ tựa người vào thân cây, miệng ngậm ngọn cỏ
" Ta cũng chỉ vừa quen biết hắn, thấy hắn không phải là kẻ xấu nên để lại chỗ ngươi.
Sau này hắn sẽ giúp ngươi rất nhiều..."
Có điều.
Lúc nãy ta quên hỏi hắn về gia đình và ý trung nhân của hắn...
Thấy hắn bảo là kẻ lan bạc, không thể không tính đến trường hợp của sư phụ ta!
Tên Tôn Hữu Thiên ấy nhỡ có điểm yếu, để kẻ khác nắm được, sau này hắn lại phản bội bọn họ thì khốn.
Giống như trường hợp của ta...
" Màu mắt của ngươi vì sao lại thay đổi? Có chuyện gì sao?"
Trương Liêu Vũ đưa mắt nhìn xuống võ đài mà Tôn Hữu Thiên và Chu La Kì đang tập luyện.
Phải thừa nhận, nếu bọn họ song kiếm hợp bích, đồng lòng bảo vệ cho người dân nơi đây thì tốt biết mấy...
" Ta không biết nên bắt đầu từ đâu..."- Nét mặt nàng sa sầm dần
Cũng nhờ ơn phước của tên khốn đó, nàng đã thức tỉnh được thần khí.
Tuy nó được tạo ra từ ngọn lửa thù hận trong tâm trí của nàng...
Trương Liêu Vũ thấy sắc mặt nàng không ổn.
Hắn biết nàng ta rất kính trọng sư phụ mình, bèn đổi chủ đề:" Vậy Mặc Ảnh đại nhân đâu rồi? Hắn không đi cùng ngươi sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...