Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!
...
Sáng hôm sau tại Cẩm Trung Tự
Phiên tòa hôm nay có đầy đủ những vị "máu mặt" đến tham gia.
Dạ Nguyệt ngồi cạnh Huyền Chi Tử và Mặc Ảnh.
Hôm nay cả hai đều nghiêm túc một cách lạ thường...
Huyết Ngôn Việt đại nhân, một kẻ ngôn chính ngay thẳng, ông ta đã xử hơn hàng trăm vụ tham ô, lấy lại công bằng cho dân lành.
Người người đều nể phục ông, xem ông như thánh nhân, quang minh lỗi lạc...
Nghe đồn cả đêm hôm qua ông đã cho người đi điều tra về cái chết năm đó của gia đình ta và việc ta bị bỏ thuốc...
Chỉ cần được khởi tấu, ông ta liền ra tay giải quyết ngay, tránh để dài lâu.
Thật là người có trách nhiệm...
" Truyền Trịnh Hỏa Điều và Lư Văn Sâm!"- Huyết Ngôn Việt lớn giọng
Cả hai bọn chúng bị áp giải vào, người mặc bộ y phục của tội phạm, khiếp hãi lo sợ.
Chúng đưa mắt qua nhìn hoàng thượng.
Hắn cũng chẳng mấy để tâm.
" Trịnh Hỏa Điều to gan, ngươi và Lư Văn Sâm lại dám cấu kết với nhau, gϊếŧ chết một trưởng làng rồi đổ lỗi, gây ra cái chết cho gia đình của Dạ Nguyệt cô nương."
" Đại nhân minh xét, oan uổng cho thần quá!"
Huyết Ngôn Việt đại nhân thẳng tay quăng xuống cuốn nhật kí ghi chép trước mặt hắn:" Đây là..."
" Chữ viết trong quyển vở này đã được ta đem đi đối chiếu với chữ của ngươi! Toàn bộ kế hoạch năm đó của ngươi đều được ghi chép trong này.
Ngươi còn dám chối cãi nữa không?"
Khốn kiếp thật...
Nếu biết trước có ngày hôm nay, ta đã tiêu hủy nó từ lâu rồi...
Lư Văn Sâm liếc mắt nhìn Trịnh Hỏa Điều mà tức giận.
Hắn muốn đánh chết tên ngu ngốc đó! Chứng cứ mấu chốt như vậy mà dám giữ khư khư bên người?
Bây giờ thì thảm rồi...
Có cả hoàng thượng ở đây, mạng của ta và hắn khó giữ rồi...
" Còn nữa, hai ngươi còn âm mưu ám sát Dạ Nguyệt cô nương để bịt đầu mối! Tội không thể tha thứ!"- Huyết Ngôn Việt đập bàn đứng dậy.
Hắn biết hai tên này nhất định sẽ chối, liền truyền:" Truyền bốn tên thích khách tối hôm qua!"
Bốn bọn chúng đều được áp giải đến, nhìn thấy Dạ Nguyệt như nhìn thấy quỷ, im thin thít, liền quỳ rạp xuống đất.
" Các ngươi còn không thành thật khai báo!"
Cô nương nay rốt cuộc có lai lịch thế nào mà cả hoàng thượng, tướng quân và Trương Dương đại nhân đều ra sức giúp đỡ nàng ta...
Biết vậy bọn ta đã không dại gì hạ độc ả rồi...
Dạ Nguyệt khẽ nhếch môi, nụ cười ẩn đầy vẻ kiêu ngạo, yêu nghiệt...
Các ngươi hối hận giờ cũng đã muộn!
Thứ ta đang chờ xem chỉ là nét mặt mẹ con nhà Tư Trúc.
Tuy bỏ thuốc không thể cấu thành tội nặng, nhưng lúc trước bọn chúng còn cho người đến gây chuyện với ta.
Nhiêu đây thôi đủ cho các ngươi mỗi người năm mươi trượng!
Bọn chúng sợ hãi mà nhìn qua Mặc Ảnh, thấy đôi mắt hắn còn đáng sợ hơn Dạ Nguyệt gắp vạn lần:" Ta khai! Đêm hôm đó là do Trịnh Hỏa Điều và Lư Văn Sâm đại nhân đưa bọn ta một lọ độc khí của cây Cần Độc, bảo rằng sẽ trã bọn ta một trăm lượng vàng nếu thành công hạ độc Dạ Nguyệt cô nương..."
" Ngươi nói láo! Huyết Ngôn Việt đại nhân, oan uổng cho thần quá!"
Huyết Ngôn Việt mặt ngày càng tối hơn.
Trong tay hắn cầm đầy đủ chứng cứ:" Vậy ngươi xem đây là thứ gì."
Tên hộ vệ đứng cạnh hắn liền đem mảnh giấy đặt trước mặt Trịnh Hỏa Điều
" Đây là danh sách kẻ mua độc tố của cây Cần Độc vào ngày hôm qua do chính chỗ bán cung cấp! Nó còn có dấu mộc đồng ý của ngươi! Ngươi còn kêu oan?"
Vị đại nhân này làm việc cẩn thận thật...
Các bằng chứng đều được vạch ra rõ ràng, không thể chối cãi!
Huyền Chi Tử ta cũng có ngày mở rộng tầm mắt!
Chỉ có điều, muội của ta lúc nào cũng bị kẻ xấu hãm hại, bảo sao ánh mắt của nàng luôn cẩn trọng và đề phòng đến vậy.
Hôm nay ta nhất định dẹp sạch bọn chúng, không để chúng lơn nhơn ngoài vòng pháp luật nữa!
" Người đâu! Mau lôi hai tên Trịnh Hỏa Điều và Lư Văn Sâm ra ngoài, đi khắp khu phố, phơi bày bộ mặt của chúng ra ánh sáng, trã lại sự trong sạch của gia đình Dạ Nguyệt cô nương! Sau đó, xử tử!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...