Tà Vương Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi

Editor: --Tứ Minh--

Mấy ngày kế tiếp, dù sao cũng chẳng có ai tìm đến Dạ Hi gây phiền phức, vẫn thoải mái ở trong Long Tiên cung như trước. Nơi này là tẩm cung của các đời hoàng đế, theo lý thuyết đây là chỗ Dạ Hi không nên ở. Nhưng Dạ Hi mặc kệ điều đó có hợp quy củ hay không, chỉ cần ở thoải mái là được.

Vì có thể bảo hộ Quân Tư Mặc tốt hơn, Dạ Hi cũng để cho hắn ở trong Long Tiên Cung, dù sao gian phòng ở nơi này cũng nhiều.

Nhưng mà, hai mẫu tử vẫn chưa được sắc phong, lại quang minh chính đại ở trong Long Tiên Cung, hơn nữa, một chút quy củ cũng không có, bình thường ở Ngự Hoa Viên nhìn thấy Thái Phi nương nương cũng không hành lễ.

Tất nhiên sẽ đưa tới một ít người ganh ghét, nhất là những vị Thái phi trẻ tuổi này. Các nàng vẫn ăn mặc trang điểm xinh đẹp như trướ, mong mỏi ngày nào đó tân hoàng Quân Mặc Hiên có thể coi trọng các nàng.

Như vậy, bọn họ cũng không cần phải thủ tiết sống một cuộc sống nhạt nhẽo ở trong hoàng cung, nói không chừng nếu vận khí tốt còn có thể mang thai Long chủng, đến lúc đó được phong làm Quý Phi hay gì đó, từ nay về sau muốn gió được gió muốn mưa được mưa.

Vì vậy, phần lớn người trong cung đều rất ghen ghét với Dạ Hi, nhất là khi nghe được tin Quân Mặc Hiên thế nhưng vì nàng mà hủy bỏ hậu cung, ngọn lửa đố kỵ ở trong lòng bùng nổ. Thậm chí, có một ít nữ nhân tự cho là mình xinh đẹp quang minh chính đại quyến rũ Quân Mặc Hiên.

Lúc đầu, đám nữ nhân này vẫn còn tương đối rụt rè, làm cũng không quá phận, Dạ Hi còn có thể giả vờ như không phát hiện, lười so đo với các nàng. Thế nhưng, số lần tăng, đám nữ nhân này càng ngày càng quá đáng, Dạ Hi cũng sẽ không kiên nhẫn.

Thực sự là một phút cũng không để cho người bớt lo, nàng bề bộn nhiều công việc có được không? Còn phải bảo hộ con trai của nàng nữa! Không đếm xỉa đến đám ruồi nhặng này. Thế nhưng, đám ruồi này lại muốn quấn quít lấy nàng.

Cái này, sáng sớm hôm sau, Quân Mặc Hiên hạ triều sớm xong thì dẫn Dạ Hi đi tới Ngự Hoa Viên uống trà. Nhân tiện thảo luận một chút việc tư.

"Mặc, bây giờ cũng đã trôi qua nhiều ngày, Lục Vương còn không có động tĩnh sao?" Dạ Hi nghi hoặc lên tiếng, tuy nhiên hiệu quả bột ngứa của nàng có thể duy trì liên tục ba ngày. Thế nhưng bây giờ cũng gần mười ngày rồi, còn không có một chút tin tức. Càng nghĩ, Dạ Hi càng cảm thấy kỳ quái.

Đồng dạng, vẻ mặt Quân Mặc Hiên cũng là không giải thích được, thông thường dưới loại tình huống này, chắc chắn sẽ có một hồi âm mưu lớn đang được lên kế hoạch. Nhưng mà, cuối cùng Lục Vương sẽ làm như thế nào, hắn lại không đoán được, chỉ có thể làm tốt công tác chuẩn bị.

Kỳ thực, Lục Vương cũng không phải là không có hành động, chỉ là bọn hắn học thông minh mà thôi. Không nói đến hoàng cung đề phòng sâm nghiêm, đám người Dạ Hi lại thay phiên coi chừng Quân Tư Mặc, bọn họ đơn giản là không có cơ hội để ra ta có được không. Không thể làm gì khác hơn là tìm kiếm biện pháp khác.

Bầu không khí có chút nặng nề, bời vì Thiên Linh Lục Vương đến, tâm tình của  Quân Mặc Hiên cùng Dạ Hi đều rất nặng nề. Nhưng mà giờ phút này, đã có người không biết thức thời chạy đến quấy rầy.

Xa xa, một nữ nhân trang điểm lộng lẫy bê điểm tâm đi về phía bên này. Nữ tử ăn mặc rất hở hang, người mặc sa mỏng, lộ ra hơn phân nữa da thịt, nhất là hai luồng trước ngực này, đi trên đường mà nẩy lên dữ dội.

"Hoàng thượng, đây là điểm tâm do thần thiếp tự mình làm, ngài nếm thử đi." Nữ tử ôn nhu nói, giọng nói kia thanh thúy giống như tiếng hót của chim vàng anh, lại kết hợp với khuôn mặt dễ nhìn này. Thật có vài phần chọc cho người khác phải thương yêu.

Trong khi nữ tử nói chuyện, tự giác để cái khay lên bàn, lúc đứng dậy, giả vờ không cẩn thận, giả vờ trật chân, thân thể từ từ dựa sát vào trên người Quân Mặc Hiên.

Thấy thế, trong mắt Dạ Hi lóe lên không vui, đang muốn lên tiếng nhắc nhở. Quân Mặc Hiên nghiêng người một cái, né tránh nữ tử tới gần. Cùng lúc đó, bởi vì nữ tử dùng sức quá mạnh, sơ ý một chút té ngã xuống đất.

"Ôi, hoàng thượng, thần thiếp bị trật chân, ngài nhìn giúp thần thiếp được không?" Nữ tử ngã xuống giả vờ đáng thương nói. Thuận thế giơ chân bó (*) lên, cố ý kéo váy cao lên.

(*) Con gái Trung Quốc thời xưa thường bó chân.

Từ góc độ của Quân Mặc Hiên, rất dễ dàng nhìn thấy phong cảnh trong quần. Dạ Hi dám chắc, bên trong nữ nhân này chắc chắn là không có gì, nói nàng cũng không sợ gió thồi vào, ẩm ướt thân thể sao?


Nào ngờ đâu, thứ mà nữ tử muốn chính là hiệu quả này, bày ra bộ phận có sức quyến rũ nhất của mình, quyến rũ linh hồn của Quân Mặc Hiên.

Nào ngờ từ đầu đến cuối Quân Mặc Hiên nhìn cũng không thèm liếc nhìn nàng một chút, tự mình bê chén trà lên, sau khi uống một ngụm nhỏ, nhàn nhã mở miệng: "Hi nhi, mùi vị trà này cũng không tệ, nàng nếm thử xem."

Dạ Hi hung hăng lườm Quân Mặc Hiên một chút, mở miệng nói: "Trà mặc dù không tệ, nhưng lại không đẹp mắt bằng mỹ nhân đang nằm trên mặt đất."

"Ở trong lòng trẫm, mãi mãi chỉ có một mình Hi nhi, những nữ nhân khác đều là động vật mà thôi." Quân Mặc Hiên hào phóng thừa nhận tâm tư của mình.

Nhưng mà, hai người liếc mắt đưa tình, ở trong mắt nữ tử lại là khoe khoang trần trụi. Gặp Quân Mặc Hiên coi nhẹ chính mình như vậy, nữ tử chưa từ bỏ ý định, đứng lên quỳ một chân trên đất, thân thể nghiêng về trước, ôm lấy chân của Quân Mặc Hiên.

Vẻ mặt giả vờ đáng thương nói ra: "Hoàng thượng, thần thiếp là thật lòng thích ngài, ngài thu nhận thiếp đi." Nữ tử vừa nói chuyện đồng thời hai luồng trước ngực cọ sát chân của Quân Mặc Hiên. Như vậy cực kỳ thoải mái, cả người đều dán lên, cho dù là phải liếm chân của Quân Mặc Hiên phỏng chừng cũng sẽ không từ chối.

Thấy thế, trong mắt Quân Mặc Hiên lóe lên chán ghét, sau khi nhấc chân đá văng nữ tử ra, đứng dậy dùng khăn tay chà lau địa phương vừa rồi bị nữ tử chạm qua. Cuối cùng, còn ghét bỏ khăn tay mang vứt đi.

"Thái phi nương nương vẫn là trở về hầu hạ Thái Thượng Hoàng đi, trẫm không cần." Quân Mặc Hiên hừ lạnh, chỉ cần là hậu cung nữ nhân mặc kệ thân phận gì, đều khẩn cấp muốn bò lên giường của hắn như vậy. Còn Hi nhi thì không thích hoàng cung, ngay cả hắn đều cảm thấy chán ghét.

"Hoàng thượng, thần thiếp...." Nữ tử còn muốn nói điều gì, lại bị ánh mắt lạnh lùng của Quân Mặc Hiên làm cho sợ hãi đến mức không dám nói lời nào.

Thái độ của Quân Mặc Hiên đối với nữ nhân này, Dạ Hi rất hài lòng, thế nhưng, nàng cũng thật bội phục dũng khí của vị Thái Phi nương nương này, nàng cứ như vậy muốn bò lên trên giường của Quân Mặc Hiên? Thật không ngờ lại không biết xấu hổ quyến rũ nam nhân của nàng, quả nhiên, nữ nhân trong hoàng cung đều rất đói khát.

Dạ Hi phiền muộn trong lòng, không muốn lại tiếp tục xem tiếp, viì vậy lôi kéo Quân Mặc Hiên xoay người rời đi.

Mà trong lúc đi ngang qua vị Thái phi kia Dạ Hi lại lạnh lùng lên tiếng: "Thì ra Thái Phi nương nương khẩu vị nặng như vậy, ngay cả nhi tử của mình đều không buông tha. Không biết Thái thượng hoàng có biết ngươi không chịu nổi cô đơn như vậy hay không đây?"

Nữ tử là lão bà của Quân Thiên Dịch, cũng coi như là trưởng bối của Quân Mặc Hiên, vị Thái phi này quyến rũ hoàng thượng không phải loạn luân thì là cái gì? Bị gán cho một cái tội danh lớn như vậy, để xem sau này đám nữ nhân trong cung còn dám trở lại quyến rũ nam nhân của nàng nữa không.

Tội danh loạn luân cũng không nhỏ.

Nghe vậy, trong mắt Thái phi năm trên đất lóe lên một tia tức giận, tầng quan hệ này thật sự nàng chưa từng nghĩ đến. Tuy nhiên, nếu đạt được sự coi trọng của hoàng thượng, ai còn quan tâm đến ngươi loạn luân hay không loạn luân.

Vì vậy, khóe miệng vung lên một nụ cười, giải thích: "Hiên vương thi sẽ không ghen tị như thế chứ, Bản cung chỉ là quan tâm hoàng thượng có gì không thể?"

Lời này vừa nói ra, Dạ Hi thật sự rất muốn cười, người này còn có thể không biết xấu hổ hơn một chút nữa hay không. Đây là quan tâm sao? Chỉ thiếu không có cởi sạch y phục rồi sáp đến mà thôi.

"Ha hả, Thái phi nương nương, ta thấy là ngươi tịch mịch thì có, nếu như ngươi tịch mịch có thể nói cho ta biết, Bản vương phi chắc chắn sẽ tìm giúp ngươi một đám nam nhân đến để thỏa mãn ngươi." Dạ Hi lạnh lùng nói. Nói xong, kéo Quân Mặc Hiên nhanh chóng rời đi.

Không biết có phải là cố ý hay không, Quân Mặc Hiên chạy, cấp bách muốn dùng Dạ Hi, tư thế kia nhìn thế nào cũng thấy ai muội.

Phía sau, Thái phi mặt đầy oán hận trừng mắt nhìn Dạ Hi, nếu không phải có hoàng thượng ở đây, hôm nay nàng chắc chắn sẽ không buông tha cho Dạ Hi. Lớn lối như vậy, cũng xứng làm Hoàng Hậu. Chờ xem, vị trí hoàng hậu chắc chắn là của nàng.


Vì vậy, ánh mắt nhìn Dạ Hi càng thêm ngoan độc, trong lòng âm thầm suy nghĩ làm thế nào để trừ khử Dạ Hi. Đột nhiên, một kế sách xuất hiện trong đầu, vẻ mặt Thái Phi biểu lộ một nụ cười đắc ý.

Quả nhiên, sáng sớm hôm sau, trong hoàng cung lời đồn bay đầy trời. Đều chỉ vào Dạ Hi ghen tị, ngay cả nữ nhân của Thái thượng hoàng cũng không tha cho. Cứ như thế một truyền mười, mười truyền một trăm, phiên bản càng ngày càng nhiều. Đến cuối cùng trực tiếp biến thành Dạ Hi không cho phép một nữ tính nào xuất hiện bên người Quân Mặc Hiên, cho dù người đó là mẫu thân của hắn cũng không được.

Rất nhanh, lời đồn được truyền tới lỗ tai của các đại thần, trong lúc nhất thời, càng thêm bất mãn đối với việc Dạ Hi muốn độc chiếm Quân Mặc Hiên. Cái gì một đời một kiếp một đôi nhân, điều này không có khả năng xuất hiện ở Đế vương gia.

Nhưng mà, bên ngoài bùng nổ,  mà chính chủ là Dạ Hi lại giống như một người không có chuyện gì, trêu chọc nhi tử một chút, vui đùa Tiểu Bạch một chút. Cuộc sống rất thích ý.

"Mẫu thân, người thực sự không thèm để ý." Quân Tư Mặc dò xét hỏi. Kỳ thực hắn rất sợ mẫu thân tức giận, sáng sớm lúc hắn đi ra bên ngoài chơi đùa, nghe được những lời thực sự rất khó nghe này.

Vì thế, hắn còn làm cho Tiểu Bạch hung hăng cắn hai cái cung nữ này nữa.

"Thật hiếm, nhi tử của ta thế nhưng lại biết quan tâm đến nương của hắn, không sai." Dạ Hi cười trêu ghẹo, nói không thèm để ý, là giả. Nhưng mà có thể làm thế nào được, miệng mọc ở trên người người khác, chẳng lẽ còn có thể bịt kín miệng của người ta sao. Mấy thứ như lời đồn này, càng cấm đoán, người khác sẽ càng cho đó là thật.

Nghe vậy, Quân Tư Mặc không nói gì, hắn vẫn luôn rất quan tâm mẫu than nhà mình được không?

"Mẫu thân, người biết là ai làm sao? Người nói cho con biết, Tiểu Tư Mặc báo thù giúp người." Vẻ mặt Quân Tư Mặc chánh nghĩa nói. Bắt nạt mẫu thân rất đáng ghét, bắt nạt mẫu thân chẳng khác nào bắt nạt Quân Tư Mặc hắn.

Nhìn dáng vẻ đáng yêu của Quân Tư Mặc, trong lòng Dạ Hi mềm nhũn, rất may mắn, năm năm trước, nàng có thể mang thai Tiểu Tư Mặc.

Trong lúc Dạ Hi chuẩn bị trả lời vấn đề của Quân Tư Mặc, xa xa, Âu Tư Hằng vội vả đi tới. Từ Quân Mặc Hiên trở thành Hoàng Đế, hắn bắt đầu đảm nhiệm chức thống lĩnh cấm vệ quân.

Vì vậy, đối với lời đồn trong hoàng cung cũng rất rõ ràng, lại nhìn Quân Mặc Hiên vì chuyền này phải thừa nhận áp lực từ bách quan. Nghi vậy, trong mắt Âu Tư Hăng lóe lên một tia tính kế, lợi dụng bách quan ép Dạ Hi rời đi chính xác là một biện pháp rất tốt, hắn cũng bớt được không ít chuyện.

"Hoàng Hậu nương nương thật là thanh nhàn, hoàng thượng đều vội vàng sứt đầu mẻ trán, ngài vẫn có lòng dạ ngồi đây chơi đùa sủng vây." Không sai, lúc Âu Tư Hằng tiến vào nhìn thấy Dạ Hi đang trêu chọc Tiểu Bạch, vì vậy lên tiếng châm chọc.

Nghe vậy, Dạ Hi cười nhạt, Âu Tư Hằng làm cho nàng có cảm giác rất kỳ quái, thế nhưng lại không nói ra được kỳ quái ở chỗ nào. May mà, Dạ Hi không để ý hắn, chuyên tâm đùa Tiểu Bạch.

Thấy Dạ Hi không đáp lai, Âu Tư Hằng lần thứ hai lên tiếng nhắc nhở: "Hoàng Hậu nương nương!"

"Làm sao, chuyện bách quan phản đối có liên quan tới ta, ta chỉ là một nữ nhân khát vọng gia đình mà thôi, không có gì phải vội." Giọng nói của Dạ Hi có chút bi ai. Đi tới hoàng cung mấy ngày nay, nàng quả thực cảm thụ được nỗi bi ai của nữ nhân cổ đại.

Mà nàng, dù sao cũng không phải là người cổ đại chân chính, tam thê tứ thiếp nàng không có cách nào tiếp nhận.

"Làm sao người có thể không vội, chỉ cần ngươi buông tha, hoàng thượng sẽ không bị làm khó." Âu Tư Hằng tức giận nói. Người không biết còn cho rằng hắn thật sự là suy nghĩ cho Quân Mặc Hiên, nhưng mà, mục đích thực sự của hắn cũng chỉ có chính mình hắn biết.

"Âu thúc thúc, Tiểu Tư Mặc cũng không muốn có thêm bất kì ai ngoài mẫu thân. " Vẻ mặt Quân Tư Mặc thành thật nói, hắn mặc dù nhỏ, thế nhưng hàm nghĩa trong lời nói của Âu thúc thúc, hắn vẫn hiểu.

"Ngươi...." Âu Tư Hằng còn muốn nói điều gì, nhưng nhìn thấy nét ưu sầu nhàn nhạt giữa hai lông mày của Dạ Hi, lời nói đến khóe miệng lại cường ngạnh nuốt lại.


Đã từng, trong hoàng cung vội vã gặp phải, lần gặp đầu tiên ở Yên Vũ Các, thời gian phảng phất lại nhớ tới một khắc kia. Trái tim bình tĩnh của Âu Tư Hằng lần thứ hai nhảy lên, ý thức được điều này, hắn vội vã rời đi.

Không được, Dạ Hi là nữ nhân của thiếu chủ, hắn không thể động tâm tư. Dạ Hi là nữ nhân của thiếu chủ, hắn không hể động tâm tư. Dường như chỉ có không ngừng lặp lại, Âu Tư Hằng mới có thể vững vàng bình tĩnh tâm thần.

Đột nhiên, hắn thật giống như bị tia sé đátnh, cả người run lên, đè hoảng loạn trong mắt xuống, khôi phục tâm trạng trong lòng, trong mắt lần thứ hai khôi phục yên tĩnh.

Mới vừa rồi là tất cả giống như chưa từng xảy ra, dường như người mới vừa rồi cũng không phải là Âu Tử Hằng, đáng tiếc một màn này lại không có ai nhìn thấy, cũng định trước, Dạ Hi sắp có một hồi xui xẻo.

Âu Tư Hằng bước nhanh đi tới, nhưng ở khúc quanh nhìn thấy bóng dáng u buồn của Thương Tăng, vì vậy, một mưu kế khác lại được hình thành ở trong lòng. Chỉ cần gạo nấu thành cơm, lấy tính cách của Dạ Hi nàng chắc chắn sẽ rời khỏi Quân Mặc Hiên, đến lúc đó thiếu chủ có thể thừa cơ mà vào, thu được trái tim của Dạ Hi.

Vì vậy, Âu Tư Hằng bước nhanh về phía trước, đi tới trước mặt Thương Băng.

Mà một bên, thấy Âu Tư Hằng mạc danh kỳ diệu rời đi, Dạ Hi cũng không để ý, tiếp tục cùng Tiểu Tư Mặc bồi dưỡng cảm tình. Hôm nay, Quân Mặc Hiên qua sân huấn luyện tham quan diễn tập quân sự, vậy nên cũng không trở về.

Màn đêm buông xuống, Quân Mặc Hiên vẫn không về. Tuy nhiên Dạ Hi lại ở trên bàn trong phòng của bọn họ phát hiện một tờ giấy, trên đó viết: Hi nhi, gặp nhau ở rừng Thúy Trúc, có kinh hỉ.

Nhìn chữ viết, là nét chữ của Quân Mặc Hiên. Trong lòng Dạ Hi hiện lên chờ mong, nàng khẩn cấp muốn biết kinh hỉ mà Quân Mặc Hiên nói là cái gì. Vì vậy thay thị vệ bảo vệ tốt Quân Tư Mặc, mà chính thì nàng làm theo đứng dậy xuất môn.

Đi tới rừng Tử Trúc, Dạ Hi mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện với nhau, trong mắt lóe lên nghi hoặc, Quân Mặc Hiên hẹn nàng tới nơi này, đồng thời còn hẹn gặp cả những người khác?

Ôm nghi hoặc, Dạ Hi bước nhanh về phía trước, khi nàng đi qua rừng trúc, thế nhưng phát hiện sâu trong rừng trúc có một nữ tử trần như nhộng đứng ở nơi đó. Mà đứng đối diện với nữ tử đó dĩ nhiên là Quân Mặc Hiên.

Nhất thời, Dạ Hi tức giận tăng vọt, tức giận nói: "Quân Mặc Hiên, đây chính là kinh hỉ mà chàng định cho ta sao?" Giọng nói của Dạ Hi rất bi thương, khóe mắt tràn ra nước mắt, vẻ mặt bi thống nhìn một màn này.

Nghe vậy, Quân Mặc Hiên bỗng nhiên xoay người, bước nhanh về phía trước: "Hi nhi, đây là hiểu lầm, ngươi đừng khóc, nghe ta giải thích."

Nhìn Dạ Hi khóc, Quân Mặc Hiên cũng hoảng, thế cho nên nghi hoặc vừa rồi cũng biến mất. Hắn ở trên đường hồi cũng nhận được thư tin của Dạ Hi nói chờ hắn ở rừng Thúy Trúc.

Nào biết, lúc hắn tới thế nhưng lại nhìn thấy Thương Băng ở chỗ này, hơn nữa còn không mảnh vải che thân dựa vào Thúy Trúc. Khi thấy một màn như vậy, Quân Mặc Hiên tức giận, điều đầu tiên nghĩ đến là Dạ Hi hẹn hắn đến đây là vì để cho hắn thu nhận Thương Băng. Hi Nhi dùng hành động để cho thấy, nàng khong ngại hắn cưới những nữ nhân khác.

Nghĩ tới đây, Quân Mặc Hiên rất đau lòng, vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, mãi cho đến khi nghe được giọng nói tức giận của Dạ Hi, hắn mới thanh tỉnh lại.

Hai người quá mức bi thương, căn bản không chú ý tới, tất cả, dường như là có người cố ý sắp đặt.

"Hi nhi, nghe ta giải thích, ta và Thương Băng thực sự không có gì, ta cũng là vừa mới đến mà thôi, khi ta đến nàng ta đã ở chỗ này." Quân Mặc Hiên vội vàng lên tiếng giải thích, giơ tay ôm chặt lấy Dạ Hi. Hắn không thể để cho nàng rời đi, hắn dám khẳng định, chỉ cần hắn buông tay, Hi nhi chắc chắn sẽ rời đi.

"Chàng nghĩ rằng ta sẽ tin?" Dạ Hi hung hăng trừng mắt nhìn Quân Mặc Hiên, lúc này, chỉ sợ là bất luận Quân Mặc Hiên có nói cái gì, Dạ Hi đều sẽ không tin tưởng.

Huống chi, Thương Băng còn ở bên cạnh thêm dầu thêm mỡ nói lung tung một hồi.

"Hiên ca ca, làm sao huynh có thể nói như vậy, huynh quên từng ở Thương gia thôn, chúng ta...." Nói tới chỗ này, Thương Băng cố ý dừng lại. Nhưng, vẻ mặt thẹn thùng này, dáng vẻ hai tay cầm quần áo để ở trước ngực che chắn phong cảnh lộ ra này. Là một người có thể đoán ra nàng là có ý gì.

Nghe vậy, trong mắt Quân Mặc Hiên lóe lên ngoan độc, lạnh lùng nói: "Ngươi câm miệng."

Kỳ thực ý định ban đầu của Quân Mặc Hiên là không muốn để cho Thương Băng nói lung tung, làm cho càng nhiều hiểu lầm hơn. Nhưng mà, ở trong mắt Dạ Hi lại thành Quân Mặc Hiên có ý che lấp.


Vì vậy, Dạ Hi giận quá, tuy nhiên nàng lại không hề rời đi, mà chính là lựa chọn biết rõ sự thực. Cũng may mắn, nàng không hề rời đi, nếu không thực sự sẽ trúng mưu kế của người khác.

"Quân Mặc Hiên, giải thích rõ ràng, cuối cùng đây là chuyện gì?" Dạ Hi lạnh lùng trừng mắt nhìn Quân Mặc Hiên, ép hỏi.

Nghe vậy, Quân Mặc Hiên càng căng thẳng hơn, chuyện gì đều chưa từng xảy ra, làm cho hắn giải thích thế nào, chỉ có thể tiếp tục không có sức lực xoa dịu: "Hi nhi, nàng tin tưởng ta, ta thật sự không có."

"Không có sao? Hiên ca ca, lúc trước chúng ta dưới ánh trăng, huynh làm ra chuyện xấu hổ như vậy đối với muội, làm sao huynh có thể nói cái gì cũng không biết chứ!" Thương Băng chen miệng nói, cố ý vặn vẹo sự thực.

Nghe vậy, Quân Mặc Hiên tức giận, phản bác: "Cái gì mà chuyện xấu hổ dưới ánh trăng, không phải là giúp ngươi tìm khuyên tai bị rơi mất mà thôi, đây cũng là chuyện xấu hổ à."

Lời này vừa nói ra, trong mắt Thương Băng chợt lóe lên một tia chột dạ, tuy nhiên không có tránh được hai mắt của Dạ Hi.

Khi thấy phản ứng của Thương Băng, Dạ Hi biết rõ những gì Quân Mặc Hiên nói là sự thực. Tuy nhiên để bảo đảm, nàng vẫn nên tự mình thăm dò thì tốt hơn.

Không có tình cảm bi thương, bộ não của Dạ Hi thế nhưng xoay chuyển rất nhanh.

"Thương tiểu thư, ngươi nói Mặc cùng ngươi đã làm, vậy ngươi chắc chắn biết trên người Mặc có dấu vết gì, ngươi thử nói một chút, một chỗ này của hắn có vết gì?" Dạ Hi chăm chú ép hỏi, ánh mắt lạnh lùng bắn về phía Thương Băng, dường như muốn nhìn thấu nàng.

Nghe vậy, Thương Băng càng chột dạ, tuy nhiên lại có chết cũng không chịu thừa nhận nói ra: "Lúc đó cảnh tối lửa tắt đèn, ta.... ta không có thấy rõ ràng!"

"Thật sao?" Dạ Hi cười nhạt.

"Ta nhớ được buổi tối hôm đó ánh trăng rất sáng, ngay cả khuyên tai rơi trên mặt đất đều có thể nhìn thấy rõ ràng, chắc hẳn mắt của Thương tiểu thư cũng không phải bị mù." Quân Mặc Hiên lạnh lùng chen miệng nói.

Thương tiểu thư mà không phải Băng nhi. Sau chuyện này, Thương Băng cũng không phải là sư điệt của hắn nữa, chỉ có thể là người xa lạ mà thôi.

Lời này vừa nói ra, khuôn mặt Thương Băng hiện lên một tia bị thương, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định: "Hiên ca ca, huynh thực sự nhẫn tâm đối với muội như vậy sao?"

Nghe vậy, Dạ Hi không nói gì, đám nữ nhân cổ đại này đều là cực phẩm, đặc biệt thích con vịt chết còn mạnh miệng.

"Ta nói tiểu chất nữ, ngay cả Bản vương phi cũng không tin lời nới của ngươi, ngươi có cần phải tiếp tục diễn như vậy không?" Dạ Hi tốt bụng nhắc nhở.

"Ta...." Thương Băng không có gì để nói, vẻ mặt xấu hổ đứng ở nơi đó.

"Làm sao, xấu hổ, thẹn thùng? Thương tiểu thư, hoàng cung Thiên Thần không chào đón ngươi, ngày mai ngươi hãy thu thập y phục rời đi, nhìn ở mặt mũi của Thương Diên, bản vương phi không so đo với ngươi. A! Đúng rồi, tiền ngươi thếu cũng không cần trả. Ta sẽ tính đến trên người gia gia của ngươi." Dạ Hi hạ lệnh đuổi người, trước đây bời vì Thương Diên đã cứu mang Quân Mặc Hiên, cho nên hắn để cho tỷ muội Thương gia ở lại, mà lần này buông tha cho Thương Băng, coi như là trả nợ ân tình của Thương Diên.

Nghe vậy, Thương Băng cũng chịu không được, tùy ý mặc quần áo vội vã rời đi.

Sau khi Thương Băng rời đi, Quân Mặc Hiên cúi người hung hăng hôn Dạ Hi, nha đầu chết tiệt kia vừa rồi hù chết hắn. Hắn thực sợ Hi nhi không tin hắn. Phải biết rằng hai người ở cùng một chỗ quan trọng nhất là tin tưởng, hắn và Hi nhi đều không phải là người bình thường, cuối cùng cũng sẽ gặp phải các loại trắc trở, muốn nắm tay cả đời, nhất định phải tin tưởng.

Nụ hôn này, đúng vậy, là trừng phạt vừa rồi Hi nhi không tin tưởng.

Sau khi nụ hôn kết thúc, Dạ Hi dần dần bình ổn hô hấp, lên tiếng hỏi: "Vì sao chàng lại hẹn ta đến nơi đây?"

Nghe vậy, trong mắt Quân Mặc Hiên lóe lên nghi hoặc, lên tiếng: "Không phải là nàng làm cho ta đi đến nơi này sao?"

Lời này vừa nói ra, hai người liếc nhau nhau, không phải là Thương Băng giở trò quỷ chứ. Không đúng, Thương Băng không có năng lực này. Đột nhiên, trong lòng hai người kinh hãi, Dường như bọn họ bị trúng kế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui