Tà Vương Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi

Editor: Anh Đào

Sau khi Nam Cung Trần rời đi không bao lâu, trong hoàng cung Thiên Linh liền truyền ra một tin tức, ba ngày sau sẽ là đại hôn của thái tử, khi nghe được tin này dân chúng đều vui mừng hớn hở. Sau đó cả kinh đô liền bao phủ một bầu không khí vui vẻ.

Vậy mà, trong một sân nhỏ, lại có người đang nổi trận lôi đình.

Giờ phút này, mặt của Quân Mặc Hiên đang đen thui, mắt phóng ra tia lửa nhìn về phía Vân Thanh Phong.

"Mặc, bình tĩnh chút đi, ta chỉ là tới truyền lời, ngươi không nên giận chó đánh mèo như vậy." Mặt của Vân Thanh Phong đầy phòng bị nhìn Quân Mặc Hiên, hắn chỉ sợ Quân Mặc Hiên tức giận không chỗ bộc phát, tìm hắn xả giận, như vậy thì hắn sẽ chết rất thảm.

Quân Mặc Hiên liếc Vân Thanh Phong một cái, đạm mạc nói: "Bổn vương là người như vậy sao?"

Vân Thanh Phong rất muốn nói “Đúng vậy”, nhưng nhìn nét mặt của Quân Mặc Hiên tự tiếu phi tiếu, lời đã đến khóe miệng liền bị hắn cứng rắn nuốt xuống. Thông minh nói sang chuyện khác: "Mặc, ba ngày sau, Hi Nhi sẽ xuất giá, chúng ta phải làm sao?"

"Cướp dâu" Quân Mặc Hiên lạnh lùng khạc ra hai chữ, coi như Thiên Linh có Tường Đồng Vách Sắt bao quanh, hắn cũng sẽ mang Dạ Hi đi.

Cướp dâu, chỉ bằng sức của bọn họ? Vân Thanh Phong làm ra bộ mặt không thể tin được nhìn chằm chằm Quân Mặc Hiên, không phải là hắn không tin, mà sự thật ở trước mắt, bọn họ muốn cứu Dạ Hi ra cơ hồ là không có khả năng.

Chỉ là, nếu như Quân Mặc Hiên đã muốn vậy, làm huynh đệ nhất định sẽ theo hắn đến cùng.

"Ngươi nói xem nếu phá hư đại hôn của đường đường một thái tử Thiên Linh, có thể nổi danh ở đại lục Long Đằng hay không?" Vẻ mặt Vân Thanh Phong đầy thích thú nói. Thiên Linh đã từng tồn tại rất nhiều thần thoại, nhưng chuyện này lại không giống như vậy, hắn Vân Thanh Phong, lại dám phá hư đại hôn của thái tử Thiên Linh, hắn nhất định có thể nổi tiếng.

"Tất nhiên là có thể, một khi khắp nơi trên đại lục Thiên Linh này truy nã ngươi, ngươi sẽ càng nổi nhanh hơn." Quân Mặc Hiên vô tình đả kích nói.

Nghe vậy, nét cười trên gương mặt tuấn tú của Vân Thanh Phong đông cứng lại trong tích tắc, có cần phải đả kích hắn như vậy không.

Sau khi tán gẫu xong, Quân Mặc Hiên đã tìm được cách để cứu Dạ Hi ra. Thiên Linh có một tập tục, chỉ cần là đại hôn của quốc quân tương lai, đều buộc phải tiếp nhận sự triều bái của dân chúng. Mà việc bọn họ phải làm ở đây chính là gây ra hỗn loạn, nhân cơ hội đó mang Dạ Hi đi.


Nhưng mà, khi hai người bọn họ lẫn vào đám đông còn chưa kịp động thủ, dân chúng Thiên Linh đã muốn bạo động.

.......

Rất nhanh, thời gian ba ngày cũng đã tới. Cả kinh đô Thiên Linh đã sớm bao phủ một bầu không khí vui mừng. Bởi vì đây là đại hôn của Thái Tử, người dân ở các thành thị lân cận cũng đã sớm tụ tập về đây để có thể được chiêm ngưỡng dung nhan của thái tử Thiên Linh. Trong nhất thời, kinh đô Thiên Linh đầy ắp người.

Mà đang ở thời khắc kích động lòng người này, đội ngũ đón dâu của Nam Cung Trần cũng đã tới quảng trường.

Thấy thế, trong mắt Quân Mặc Hiên lóe lên lửa giận, nhìn thấy nữ nhân của mình vì người khác mà mặc giá y, tư vị kia thật con mẹ nó không dễ chịu tí nào, cho dù biết đó không phải là ý muốn của Hi Nhi.

Quân Mặc Hiên muốn ngay lấp tức liều mạng lao ra ngoài, cũng may là Vân Thanh Phong kịp thời ngăn hắn lại.

"Mặc, bình tĩnh một chút, chúng ta không thể đánh rắn động cỏ." Trong mắt Vân Thanh Phong thoáng qua vẻ nặng nề, bọn họ chỉ có duy nhất một cơ hội, tuyệt đối không thể thất bại.

Nghe vậy, Quân Mặc Hiên cũng tỉnh táo lại.

Theo tập tục ở Thiên Linh, tân nương phải chờ tân lang tới đá cửa kiệu, sau đó mới bước ra ngoài. Vậy mà, một khắc khi kiệu hoa dừng lại Dạ Hi đã tự mình bước ra.

Khoảnh khắc khi nàng vừa đi ra mọi người đều trừng to mắt mà nhìn nàng. Trong lòng thầm oán, bộ dạng này của nàng là muốn thành thân sao? So với việc vội về chịu tang thì không có khác biệt lắm.

Chỉ thấy Dạ Hi một thân áo trắng, khuôn mặt hướng lên trời, tóc tùy ý xõa xuống, nếu nhìn kỹ thì có thể phát hiện có những sợi tóc rối loạn, đ/d/l/q/đ chắc là khi tháo mũ phượng xuống còn chưa tới kịp chải lại.

Ngày hôm đó quốc chủ Thiên Linh Nam Cung Chấn nhìn thấy một màn như vậy, thiếu chút nữa ngất đi vì tức giận. Đây là có ý gì, thành thân là một ngày đáng vui mừng, thế nhưng lại mặc bạch y. Đây không phải là làm mất mặt hoàng tộc Thiên Linh bọn họ sao?

Quả nhiên, nhìn Dạ Hi bình tĩnh tiêu sái đi tới trước mặt của quốc chủ Thiên Linh thì đám người bên dưới đã muốn nổ tung rồi.


Nếu Nam Cung Trần không nhìn lầm, tang phục này là làm từ ga giường, nhìn qua cũng biết đây là Dạ Hi tự mình làm. Khó trách mấy ngày nay nàng nghe lời như vậy, lúc đưa cho nàng giá y, thì nàng hớn hở tiếp nhận, thì ra là có chú ý này.

Trong lúc nhất thời, Nam Cung Trần đau đầu nhìn Dạ Hi, nữ nhân này, thật đúng là cái gì cũng dám làm, chẳng lẽ nàng không sợ phụ hoàng sẽ giết nàng trong cơn tức giận sao?

Nhưng mà, cách đó không xa, mặt của Quân Mặc Hiên đầy tán thưởng nhìn Dạ Hi, trong lòng thầm oán: nữ nhân của hắn quả nhiên đủ càn quấy. Đồng thời, mặt Vân Thanh Phong thì lại đầy sợ hãi nhìn Dạ Hi, trong nháy mắt hắn có cảm giác, trước kia tiểu Hi Nhi đối xử với hắn thật là tốt. Mặc dù thường xuyên bị chỉnh, nhưng bây giờ nhìn Nam Cung Trần trước mặt, hắn cảm thấy thật sự rất hạnh phúc.

Tiếp đó, Vân Thanh Phong còn phát hiện, Dạ Hi chỉnh hắn, thật sự có thể nói là rất dịu dàng rồi.

"Dạ Hi, ngươi đã quá ngạo mạn rồi!" Nam Cung Chấn đứng dậy, mặt tức giận nhìn Dạ Hi, nếu không phải nàng có thể trợ giúp Trần Nhi, hắn đã sớm giết nàng rồi. Mấy chục năm nay, không có một ai dám làm trái ý hắn, Dạ Hi có thể nói là người đầu tiên.

"Ngạo mạn ư, ta không có cảm thấy như vậy. Ta vốn đã có phu quân, bây giờ lại phải gả hai lần, đương nhiên phải mặc bạch y để tỏ lòng tôn trọng đối với phu quân. Ta là người trọng tình trọng, nếu như hoàng thượng người đã bức bách ta gả hai lần, thì cũng phải cho phu quân của ta một công đạo chứ, không phải sao? " Dạ Hi lạnh lùng nói. Âm thanh không lớn, nhưng cũng đủ làm để mọi người ở đây đều nghe thấy.

Quả nhiên, lời này vừa nói ra, mọi người liền giương mắt nhìn về hoàng thượng của mình. Lời nàng vừa nói không phải là thật đấy chứ, hoàng thượng lại đi bức bách một vị phụ nhân gả cho Thái Tử. Chẳng lẽ Thái Tử của bọn họ lại kém đến như vậy, ngay cả vợ cũng phải đi cướp mới có.

"Ngươi câm miệng lại cho ta!" Nam Cung Chấn thấy thế, tức giận nói.

"Câm miệng? Bổn vương phi ta có nói sai sao? Ta chính là Hiên vương phi của Thiên Thần Quốc, bây giờ lại bị ngươi bắt về làm con dâu của ngươi, ngươi không thể để ta oán trách một tiếng sao?" Dạ Hi giọng mỉa mai nói.

Hiển nhiên, ba ngày nay nàng đã cố gắng phối hợp để diễn tuồng với bọn họ, loại bỏ thành công sự nghi ngờ của Nam Cung Chấn, nếu không, hôm nay nàng tuyệt đối sẽ không có cơ hội đứng ở chỗ này. Dĩ nhiên, cũng sẽ không thuận lợi mà nói ra những lời nói này, khiến thể diện của hoàng tộc Thiên Linh mất sạch.

Giờ phút này, một trận huyên náo bùng nổ trong dân chúng Thiên Linh, họ rối rít nghị luận xem hoàng thượng của mình làm thế nào lại đi cướp đoạt vương phi nước khác như vậy, điều này so với nhận thức trước đây của bọn họ khác nhau một trời một vực.

Thiên Linh là quốc gia luôn đặt lễ nghi lên hàng đầu, nơi đây không có chiến tranh, quân dân hài hòa, dân chúng giản dị mộc mạc. diendan Vậy mà, ngày hôm nay, hoàng đế của bọn họ lại đi cướp vương phi nước khác về làm con dâu. Trong lúc nhất thời, dân chúng tràn đầy nỗi thất vọng.

Tại một nơi kín đáo, Quân Mặc Hiên nhìn một màn trước mắt, khóe miệng nâng lên một nụ cười thản nhiên. Khi Vân Thanh Phong nhìn thấy nụ cười bình tĩnh trên khuôn mặt của Quân Mặc Hiên, cái tật tiện miệng của hắn lại bắt đầu nổi lên.


Không khỏi trêu ghẹo nói: "Mặc, tiểu Hi Nhi sao lại mặc bạch y thế kia, là muốn vội về chịu tang ngươi sao? Mà hình như ngươi còn chưa có chết, tiểu Hi Nhi đã vội về chịu tang rồi. Nói không chừng, nàng thật sự hy vọng sẽ tái giá đấy?"

Vân Thanh Phong cố tình vặn vẹo sự thật, thành công nhìn thấy mặt của Quân Mặc Hiên biến sắc.

"Bổn vương nhớ lúc gần đi, đại mụ quét dọn nhà xí ở Long Môn hình như đã xin nghỉ rồi, Thanh Phong, ngươi muốn làm thay công việc của bà ấy sao?" Quân Mặc Hiên nhẹ nhàng nói.

Nghe vậy, Vân Thanh Phong thật muốn quăng cho mình hai cái bạt tay mà, có ai có thể nói cho hắn biết vì sao cái tật tiện miệng này của hắn sửa mãi vẫn không được? Điểm mấu chốt là hắn luôn luôn bị coi thường, nhưng mãi vẫn không bỏ cái tật này.

"Ha ha, Mặc, ta chỉ là nói đùa thôi, ngươi đừng thưởng thật." Vân Thanh Phong lời nói xoay chuyển, chân chó nói.

"Vậy sao, nhưng Bổn vương lại tưởng đó là thật." Quân Mặc Hiên không chút để ý nói, cặp mắt gắt gao nhìn chằm chằm người trên đài, bảo đảm nàng sẽ không gặp nguy hiểm.

Lời này vừa nói ra, mặt của Vân Thanh Phong liền bày ra bộ dạng đau khổ nhìn về Quân Mặc Hiên đang cười ha hả, dọn dẹp nhà xí, đường đường là Môn Chủ Long Môn lại đi quét nhà xí, hắn nhất định sẽ bị cười ngạo đến chết.

Trong khi hai người đang nói chuyện, ở chính giữa quảng trường lớn Dạ Hi đã chọc quốc chủ Thiên Linh giận đến thở không ra hơi. Dân chúng bên dưới rối rít quỳ xuống la lên.

"Thả vương phi của Thiên Thần Quốc, Thiên Linh không phải cường đạo."

"Thả vương phi của Thiên Thần Quốc, Thiên Linh không phải cường đạo."

Thấy tình hình như vậy, đại bộ phận quan viên cũng gia nhập vào hàng ngũ khuyên can, trong lúc nhất thời, tinh thần của dân chúng cũng được đẩy lên cao.

Thấy thế, khóe miệng của Dạ Hi nhếch lên, khuôn mặt lộ ra một nụ cười tự tin, nàng rất hài lòng với hiệu quả mà mình vừa tạo ra, vốn nghĩ là cũng sẽ chỉ chọc giận dân chúng Thiên Linh mà thôi. Không ngờ lại gây chấn động lớn như vậy.

Mà Nam Cung Chấn đang ngồi ngay ở giữa đau đầu nhìn xuống đám người phía dưới, trong lòng căm thù Dạ Hi. Nếu không phải là hắn nghĩ đến cảm nhận của Nam Cung Trần, hắn đã lập tức giết nàng, bởi vì cũng không phải là chỉ có gả nàng cho Trần Nhi, thì mới có thể trị khỏi bệnh của Trần Nhi.

"Dân chúng Thiên Linh hãy yên lặng, Dạ Hi chính là nhi nữ dị giới, thân phận đặc biệt, vốn là Thái Tử Phi Thiên Linh." Hết cách rồi, Nam Cung Chấn không thể làm gì khác hơn là nói ra thân phận này, để bình ổn lửa giận trong lòng dân chúng.

Lời này vừa nói ra, Dạ Hi đột nhiên nghĩ đến thời điểm khi ở Long Vương Cốc, lúc đó, Nam Cung Trần có phải đã định ra chủ ý này hay không? Vốn là nàng còn có một chút áy náy với hắn, hiện tại, hừ, Nam Cung Trần, đây đều là do ngươi tự chuốc lấy.


Mà dân chúng ở phía dưới nghe thấy Dạ Hi là nhi nữ dị giới, vốn tâm tình đang kích động từ từ bình tĩnh lại. Nếu như là nhi nữ dị giới, vậy thì không tính là cướp, bởi vì ở trong mắt của bọn họ, nhi nữ dị giới, vốn là thuộc về Thiên Linh của bọn họ.

Ở xa xa, nét mặt Quân Mặc Hiên lộ vẻ nặng nề, lúc này hắn vô cùng hối hận vì đã đến Long Vương Cốc, nếu không có đến Long Vương Cốc, thân phận nhi nữ dị giới của Hi Nhi cũng sẽ không bị lộ ra.

Chỉ là, hắn nghĩ mãi vẫn không ra, nhi nữ dị giới rốt cuộc có ý nghĩa gì đối với Thiên Linh. Thấy tạm thời Hi Nhi sẽ không có nguy hiểm, Quân Mặc Hiên cũng không ra tay.

Người của hắn còn chưa xử lý xong các cọc ngầm chung quanh, phải chờ thêm chút nữa.

"Quốc chủ Thiên Linh, cứ coi như bổn vương phi là nhi nữ dị giới thì đã sao? Cũng không thuộc về Thiên Linh Quốc các người, nếu ép buộc ta, bổn vương phi cũng không ngại lưới rách cá chết." Dạ Hi khí thế khắp người nói. Nếu bọn họ vẫn bức bách, vậy thì đừng trách nàng không để ý sự sống chết của tất cả mọi người ở đây.

Dạ Hi nhìn chiếc vòng tay màu đỏ huyết trên cổ tay, trong mắt lóe lên một chút nặng nề. Chiếc vòng tay này có chứa bom, tương đương với một kíp nổ tự động. Lúc trước sư phụ đưa nó cho nàng chắc cũng đã đoán được sẽ có một ngày nàng gặp phải khó khăn không thể nào giải quyết được.

Cho nên, tốt nhất là Thiên Linh không nên ép nàng, nếu không nàng cũng không ngại lưới rách cá chết, mặc dù bom không thể hủy diệt toàn bộ nơi này, nhưng những người trong vòng bán kính mười dặm quanh đây, tuyệt đối trốn không thoát, chẳng hạn như quốc chủ Thiên Linh Nam Cung Chấn cũng vậy.

"Hi Nhi, đây là phương thức phản kháng của nàng sao?" Mặt Nam Cung Trần đầy bi thương nhìn Dạ Hi. Lưới rách cá chết, nàng thật sự đã làm tổn thương hắn. Nhưng điều mà hắn để ý không phải là những việc này, mà là Dạ Hi có nguyện ý gả cho hắn hay không.

Ngày hôm qua, trong lòng hắn còn tràn đầy niềm vui vì hắn cho rằng Dạ Hi nguyện ý gả cho hắn, bởi vì ba ngày này, Dạ Hi không có biểu hiện gì chán ghét, mà ngược lại còn rất vui lòng tiếp nhận hôn sự này. Thì ra là, tất cả đều chỉ là lời nói dối.

"Đúng vậy, Nam Cung Trần, ta đã từng khuyên ngươi, nhưng mà ngươi không chịu nghe, vậy thì cũng đừng trách ta, ta làm người thế nào ngươi cũng biết rõ, thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành." Dạ Hi lạnh lùng nhìn Nam Cung Trần, trong mắt đều là lãnh ý.

"Được lắm, hay cho câu thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành, Trần Nhi, ngươi đã nghe thấy rồi đấy, Dạ Hi có chết cũng không chịu gả cho ngươi, vậy thì trẫm cũng chỉ có thể dùng một phương thức khác mà thôi." Nam Cung Chấn tức giận nói.

Hừ, tuy rằng Dạ Hi kết hợp với Trần Nhi sẽ mang lại hiệu quả tốt hơn rất nhiều, nhưng mà, còn có một biện pháp khác có thể sử dụng được, đó chính là đổi máu của hai người. Lấy máu của nữ nhi dị giới thay thế máu đã hoại tử trong cơ thể của Nam Cung Trần.

"Phụ hoàng, không được!" Nam Cung Trần kích động nói. Hắn biết, lúc trước, khi hắn tìm phụ hoàng để cầu xin phụ hoàng bỏ qua cho Dạ Hi, khi đó Nam Cung Chấn đưa ra cho hắn hai lựa chọn, một là cưới nàng, hai là giết nàng.

Và hắn đã lựa chọn cưới nàng, cho dù lời nói của Dạ Hi làm tổn thương hắn, nhưng hắn cũng không nghĩ sẽ thay đổi thay đổi quyết định của mình. Chỉ là hắn muốn thử một lần, làm cho nàng có thể thay lòng đổi dạ!

"Cũng không đến lượt ngươi quyết định!" Nam Cung Chấn lạnh lùng nói. Cùng lúc đó, mười người áo đen đã từng bắt được Dạ Hi nhanh chóng xuất hiện. Lúc này, tuy rằng bọn họ không có che mặt, nhưng bằng hơi thở, Dạ Hi cũng có thể đoán được bọn họ là ai.

Tại nơi ẩn nấp, Quân Mặc Hiên nhìn thấy có điểm không đúng, lập tức bảo Vân Thanh Phong chuẩn bị hành động.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui