Ngang ngược? Là do lão viện trưởng kia lấy cớ để trả thù cá nhân thôi, hủy Nam tháp là sai sao? Nếu không phải trong đó có bán long, sao Nam tháp kia lại bị hủy chứ.
Chặt đứt cánh tay Xà Ngọc Kỷ, đó là do nàng ta đáng đời, mà đó là nàng còn thủ hạ lưu tình, cái nàng muốn là Xà Ngọc Kỷ phải sống không bằng chết, chỉ mới chặt mất một cánh tay là đã tiện nghi cho nàng ta lắm rồi.
Đại diện tông chủ nghẹn lời, những lời này khiến ông ta á khẩu không trả lời được, nhưng mà!
"Mọi thứ đều là sự thật, ngươi còn muốn nói dối?"
"Sự thật?" Tuyết Ẩn cười khẩy, nhưỡng mắt nhìn Đại diện tông chủ, "Viện trưởng quan báo tư thù, để ta đến Cấm tháp sám hối, sự thật là, Xà Ngọc Kỷ lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn nên âm mưu giết người, cánh tay kia là tiện nghi cho nàng ta lắm rồi.
"
Tuyết Ẩn gằn từng chứ, khí thế và khẩu khí như băng lạnh, đôi mắt bạc sắc lẻm, khiến người khác có muốn cũng không dám nhìn thẳng.
"Ngươi ngậm máu phun người, Kỷ nhi không có khả năng làm việc này.
" Xà phu nhân vội vàng đứng lên, phản bác lời Tuyết Ẩn.
"Kỷ nhi trời sinh thiện lương, sao có thể làm ra chuyện giết muội muội này?" Xà Hoàng Nhất cũng mở miệng biện hộ.
"Ai chẳng biết ngươi và muội muội vốn không hợp nhau, nhân cơ hội chặt tay nàng.
" Xà Kiến Hoa cũng lạnh lùng nói, hắn chưa bao giờ nghĩ muội ấy sẽ nhanh chóng ra tay độc đến vậy, gần đây nàng quả thực rất an phận.
Tuyết Ẩn lạnh lùng nhìn bọn họ, không thèm mở miệng phản bác, thầm châm biếm, Xà Ngọc Kỷ không làm chuyện gì sao?
Trời sinh thiện lương? Ngược đãi hạ nhân, khi dễ người muội muội này năm năm, sau đó thì đánh đến chết, vậy cũng được gọi là trời sinh thiện lương?
"Chính ngươi cũng nói là không hợp nhau, vậy sao không nghĩ là nếu nàng ta không giết ta trước, sao ta lại chặt tay nàng ta?" Tuyết Ẩn lạnh lùng nhìn thẳng Xà Kiến Hoa.
"Ngươi lợi hại như vậy, Kỷ nhi sẽ không ngốc tự đâm bản thân vào chỗ nguy hiểm.
" Xà Kiến Hoa vội vàng giải thích, thầm hận bản thân, bình thường thông minh, lại nhanh miệng nói ra những lời đó.
"Lợi hại? Ai mà không biết, vào ba ngày trước, ta vẫn còn là một tiểu thư phế vật toàn diện.
" Tuyết Ẩn cười lạnh, đám người này, đều muốn dồn nàng vào chỗ chết, đều là người một nhà, vì sao chỉ yêu thương Xà Ngọc Kỷ, còn Tuyết Ẩn nàng lại tùy ý để người khác bắt nạt.
Bởi vì lúc trước nàng là một phế vật toàn diện sao? Chẳng lẽ cũng là bởi vì mang lại nỗi nhục cho gia tộc sao?
"Đó là do Kỷ nhi thấy ngươi đấu với ác long, muốn tới cứu ngươi, nhưng không ngờ ngươi lại lấy oán trả ơn, chặt đứt cánh tay của nàng.
"
Nghe thấy những lời của Xà phu nhân, tuyết Ẩn bật cười, lạnh giọng nói "Cứu ta? Nàng ta hận ta không thể chết ngay lập tức, còn có thể cứu ta, thật sự là buồn cười.
"
"Đủ rồi, các ngươi xem đại diện tông chủ ta là người chết à?" Đại diện Tông chủ lạnh giọng quát, lạnh lùng quét mắt một vòng, lập tức ai nấy đều ngậm miệng.
"Tuyết Ẩn, ngươi vẫn không biết sai sao?" Nhưng lúc hỏi Tuyết Ẩn, giọng điệu không còn cường ngạnh như lúc nãy nữa mà đã hòa hoãn đi rất nhiều.
Chuyện xảy ra ở học viện đã truyền tới tai hoàng thượng, hơn nữa Nhị hoàng tử cũng biết, nhưng ba ngày qua đều trôi qua yên bình, như vậy chì có thể nói, hoang thượng đang có suy tính khác, còn lần này hắn coi như chỉ thưởng thức thôi.
Nhưng nàng như vậy khiến ông ta có chút khó xử, người này, khó nắm trong tay.
"Không sai thì sao phải nhận sai?" Nàng không sai, tại sao nhận sai? Nhưng bọn họ đều yêu thương Xà Ngọc Kỷ, cho dù có đúng cũng sẽ biến thành sai.
Còn về phần đại diện tông chủ, còn có ông nội Xà Giang kia, trong mắt bọn hắn chỉ có lợi ích của Xà gia, quan hệ tình người đều là mây gió.
"Đại diện tông chủ, người trong cung tới.
" Lúc Đại diện tông chủ muốn mở miệng nói, quản gia tiến vào bẩm báo.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...