Nếu không có lá chắn gió, e là giờ này nàng đã giống như con rồng kia, trở thành một đống thịt nát, Tiểu Đoàn Tử thì vẫn còn nhỏ nên đã sớm ngất đi.
Trong khoảnh khắc bán long phát nổ, nàng có thể cảm nhận được mơ hồ sát khí từ Xà Ngọc Kỷ truyền tới, chính nó đã thức tỉnh nàng.
Trong lúc Xà Ngọc Kỷ đâm tới, Tuyết Ẩn túm lấy lưỡi kiếm, sau đó túm lấy tay của nàng ta, một kiếm chém xuống, chặt đứt cánh tay phải của nàng ta.
Đây chỉ là một trừng phạt nho nhỏ mà thôi, bây giờ tha cho cái mạng nhỏ của nàng ta chỉ là để dùng cho việc tìm hiểu chân tướng của mẫu thân sau này.
"Tay ngươi bị thương rồi.
" Trà Bá Trọng cúi đầu nhìn lòng bàn tay Tuyết Ẩn đang chảy đáu đầm đìa, trái tim run lên, như thế đau đớn đến nhường nào, nhưng nàng không hề nhăn mày một lần nào.
"Không sao, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi.
" Chỉ là bàn tay bị thương một chút mà thôi, có bị thương nặng hơn cũng chẳng việc gì.
Lúc này, tinh thần mọi người đã hòa hoãn hơn nhiều, nhưng vẫn chưa dám lại gần Tuyết Ẩn, ai nấy nhìn chằm chằm thiếu nữ kia.
Lúc nhìn tới người kia, mọi người chấn kinh, tiểu thư thiên tài của Bắc Ngung đế quốc đã bị chặt mất cánh tay, hơn nữa trông cảnh tượng trước khi bọn họ đến, hình như là bị Tuyết Ẩn chặt đứt, chuyện này thực khiến người ta phải khiếp sợ.
Viện trưởng nhìn Nam tháp đã sập và tình cảnh trước mắt, đó là cấm tháp trăm năm, chỉ trong một đêm đã bị phá hủy, bên trong có có rất nhiều bộ sách trân quý.
Nam tháp này chính là thư viện lớn nhất của Bắc Ngung đế quốc, cứ như vậy đã bị hủy, hắn đúng là hối hận không kịp, thực sự là tiền mất tật mang.
Tuyết Ẩn tà tà bước tới trước mặt viện trưởng, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt ông ta, "Ta nói rồi, ngươi sẽ hối hận!"
"Ngươi! " Viện trưởng run run khóe miệng thở hồng hộc, nhìn thiếu nữ trước mắt mà nói không nên lời, rõ ràng là ngẩng đầu nhìn mình, nhưng không hiểu sao ông ta lại có cảm giác chính ông ta mới là kẻ ngẩng đầu nhìn nàng.
"Tuyết Ẩn.
" Bắc Huyền Thanh nhìn thoáng qua Xà Ngọc Kỷ, rồi bước tới bên cạnh Tuyết Ẩn.
Cảm xúc lúc này của hắn là khiếp sợ, rung động, kinh ngạc, còn có sự hối hận sâu sắc, không ngờ thực lực thực sự của Tuyết Ẩn lại kinh người đến vậy, nếu nàng trở thành phi của hắn, chuyện này quả thực vô cùng tốt.
Tuyết Ẩn ngước mắt lạnh lùng nhìn hắn, lạnh nhạt nói, "Nhị hoàng tử, chúng ta không quen biết nhau, còn nữa, lúc nay ngài nên quan tâm vị hôn thê Xà Ngọc Kỷ kia của mình đi thì hơn.
"
Bắc Huyền Thanh sững sờ, nhìn bóng dáng nhỏ bé quay gót rời đi, nhưng không đuổi theo, quả thật, bây giờ nếu hắn bỏ mặc Xà Ngọc Kỷ, với miệng lưỡi nhân gian, đối với hắn không phải chuyện tốt.
"Tuyết Ẩn, ngươi hù chết ta rồi.
" Manh Tử Hề nhìn vết thương trên tay nàng, khẽ run lên.
Da thịt bị cắt đến nhìn thấy cả xương, nếu dùng thêm chút lực nữa, cái tay này rất có thể sẽ bị đứt.
Trông thành ra thế này, có lẽ là do nàng dùng tay không nắm lấy lưỡi kiếm.
Bất luận là Xà Ngọc Kỷ hay Tuyết Ẩn, ai cũng đều là kẻ nhẫn tâm, một người xuống tay tàn nhẫn với chính muội muội mình, một người lại tàn nhẫn với chính bản thân.
Từ đó có thể thấy, nếu đối địch với Tuyết Ẩn, đó là chuyện đáng sợ đến cỡ nào.
Trà Bá Trọng đau lòng nhìn nàng, nàng không hề yếu đuối vô năng, hay là một phế vật toàn diện như lời đồn.
Một người như vậy giống như một mê cung, khiến người ta không thể nhìn thấu, không thể phân tích, vừa vạch được một tầng lụa mỏng, thì lại có thêm một tầng lụa mỏng nữa.
Nàng hấp dẫn đến vậy, khiến hắn như bị xoay vòng, muốn tới gần nhưng lại không dám, nàng giống như một con phượng hoàng đang tự do bay lượn, khiến hắn không thể lại gần.
"Ngươi ở trong sám hối, như thế nào lại lòi ra một con bán long vậy?" Thấy Tuyết Ẩn không nói gì, Manh Tử Hề chuyển đề tài.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...