Nàng cả đời này đều không nghĩ đến toàn năng phế vật nhị tiểu thư thế nhưng lại sắc bén hung ác như thế.
Đúng vậy, nàng như thế nào đã nhanh quên nhị tiểu thư có thể đem đại tiểu thư giam cầm ba ngày, bây giờ còn phải châm trà xin lỗi nàng. Người như vậy thì một tiểu nha hoàn như nàng làm sao có thể trêu chọc.
Hiện tại nhị tiểu thư hoàn toàn bất đồng so với trước đây. Đến đại tiểu thư đều phải nhẫn nhịn, huông cho là nha hoàn như nàng.
"Tỷ tỷ thật sự dạy dỗ hạ nhân thật tốt a. Không biết là do ngươi quá sủng ái bọn họ, hay vẫn là giá trị con người của ngươi quá thấp, cho nên một tiện tì cũng dám diễu võ dương oai trên đầu chủ tử."
"Thanh Nhã vô lễ với muội muội, tùy muội muội định đoạt xừ lý." Xà Ngọc Kỷ nói, trong lòng đối với Thanh Nhã hận nghiến răng nghiến lợi.
Đều tại tiện tỳ này làm hại nàng quỳ thật lâu , cũng khiến cho thân phận của nàng càng bị hạ thấp.
Đáng giận, tiện tì ngu dốt, không thấy chủ tử nàng vẫn còn đang quỳ mà nàng ta còn dám hô to gọi nhỏ..
"Uh, các ngươi đều đứng lên đi." Tuyết Ẩn khẽ nói, nàng mới không thèm giải quyết Thanh Nhã kia đâu, tốt nhất vẫn nên để Xà Ngọc Kỷ tự bản thân động thủ giải quyết đi.
Hơn nữa như vậy càng có thể đả kích đến nàng. Xà Ngọc Kỷ rất coi trọng sĩ diện, hành động của Thanh Nhã càng khiến cho nàng đánh mất mặt mũi, càng thêm oán hận Thanh Nhã
"Nhị muội, đây là tha thứ cho tỷ tỷ sao?" Xà Ngọc Kỷ ngẩng đầu, chứng thực nói.
"Ta khi nào thì nói tha thứ cho ngươi , để hoàng tử phi tương lai quỳ , ta làm như vậy là không biết xấu hổ a, các ngươi thấy ta nói có đúng không?"
Tuyết Ẩn cười hì hì nói xong, sau đó quay đầu hỏi mấy người ngồi trên cao.
Ách...
Người ta đã quỳ thật lâu, vậy mà vẫn không tha thứ.
Xà Ngọc Kỷ cắn răng, hỗn đản, tiện nhân, thế nhưng khiến bản thân nàng quỳ lâu như vậy , còn không có tha thứ cho nàng.
"Nhị muội không tha thứ cho tỷ tỷ, ta liền không đứng dậy ." Xà Ngọc Kỷ cắn răng, tiếp tục quỳ xuống.
Thanh Nhã thấy tiểu thư quỳ xuống, bản thân cũng chỉ có thể quỳ xuống cùng.
Trong lòng nàng hiện tại vô cùng lo lắng, bởi vì nàng không chỉ có đắc tội với nhị tiểu thư, cũng đắc tội với cả đại tiểu thư.
"Thái tử, chúng ta vừa rồi nói đến chỗ nào rồi?" Tuyết Ẩn trực tiếp không nhìn Xà Ngọc Kỷ. Nếu nàng ta thích quỳ thì cứ tiếp tục quỳ đi, dù sao cũng không liên quan đến nàng.
"Này..." Thái tử Bắc Huyền Dương nhìn thoáng qua Xà Ngọc Kỷ vẫn tiếp tục quỳ, có chút khó xử.
Bắc Huyền Thanh xanh mét mặt mày, chỉ nhìn thoáng qua cũng biết hắn đang cực kì tức giận , nhưng không biết tức giận vì cái gì.
Âu Nhan Mộ nhìn một vòng, sau đó cười nói
"Nhị tiểu thư, đại tiểu thư đều châm trà xin lỗi ngươi , thành ý mười phần, ngươi nếu là không tha thứ nàng, chỉ sợ là miệng lưỡi thế gian a."
"Nàng xin lỗi là chuyện của nàng, ta tha thứ hay không là việc của ta. Hơn nữa, ta cũng không phải là bắt nàng quỳ, là chính nàng ta muốn a." Tuyết Ẩn thu hồi khuôn mặt tươi cười, nghiêm cẩn nói với Âu Nhan Mộ.
"Nếu ngươi không tha thứ, đối với thanh danh của ngươi sẽ không tốt." Âu Nhan Mộ tiếp tục nói, dù sao hắn cũng nhìn ra, tiểu nha đầu này rõ ràng là đang cố ý .
"Tỷ tỷ, Mộ Hoàng vì ngươi cầu tình, ngươi còn không đứng dậy? Đây chính là không nể mặt Mộ Hoàng." Tuyết Ẩn cúi đầu nhìn Xà Ngọc Kỷ. Ha ha, tâm tình thập phần tốt, thật giống như nhìn một con chó dữ, quỳ ở dưới chân không dám làm gì.
Đương nhiên, nàng phải đề phòng , miễn cho chó dữ này, đột nhiên cắn bản thân nàng một ngụm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...