Lần này thật sự không phải vì nàng làm khó Xà Ngọc Kỷ. Hiện tại đang là mùa đông, trà nhanh lạnh, lúc nãy bọn họ còn đang hàn huyên nói chuyện, cho nên trà đã lạnh từ lúc nào.
"Thanh Nhã, ngươi lại đi pha thêm một ấm trà nữa cho ta." Xà Ngọc Kỷ vội vàng phân phó nha hoàn bên cạnh. Vừa rồi nhị hoàng tử nói trà không thể lạnh mới là thành ý, cho nên nàng hiện tại không thể phát hỏa.
"Nhị tiểu thư, đại tiểu thư đã rất thành ý châm trà xin lỗi ngài, ai cũng biết bất quá chỉ là quá trình, ngài còn làm khó đại tiểu thư như vậy..."
"Tử Hề, vả miệng cho ta."
Nha hoàn Thanh Nhã của Xà Ngọc Kỷ còn chưa nói hết, Tuyết Ẩn liền lạnh giọng nói, lạnh lùng nhìn nàng ta, một cái nha đầu cũng dám cùng nàng tranh luận.
"Vâng." Manh Tử Hề hưng phấn , nàng nhìn Xà Ngọc Kỷ, cảm thấy vô cùng khó chịu, cho nên người liên quan đến nàng ta, nàng đều nhìn không vừa mắt, rất muốn đánh người. Hiện tại lại có cơ hội cho nàng trút giận.
"Nhị tiểu thư, nô tì bất quá là vì đại tiểu thư nói công đạo, ngài vì sao phải đánh ta?" Thanh Nhã rất bất mãn, lớn tiếng nói.
Thời điểm nhìn thấy Manh Tử Hề kéo kéo tay áo, ha ha cười nhìn nàng, không khỏi có chút khiếp đảm, nhưng vẫn tiếp tục nói
"Ta là người của đại tiểu thư, người không có tư cách đánh ta."
"Ba "
"A "
Manh Tử Hề cấp tốc tát một cái, xuống tay không hề lưu tình. Thanh Nhã bị đánh ngã sang một bên, búi tóc đều rớt xuống, có chút chật vật.
Thời điểm nàng ta ngẩng đầu hung hăng nhìn về phía Tuyết Ẩn, khóe miệng đã có tơ máu. Chậc chậc, xem ra Xà Ngọc Kỷ thật sự là đã chọc giận Tử Hề chọc giận, nhìn nàng hạ thủ thật đúng là nghiêm trọng .
Một cái tát đi xuống, mọi người ở đây đều hít một hụm khí lạnh, không phải là vì cái tát kia, mà là vì Tuyết Ẩn không hề cố kị người ở đây, thế nhưng cứ như vậy công nhiên động thủ.
Hơn nữa Thanh Nhã cũng không có nói sai, hết thảy đều bất quá là cái lễ nghi, người bình thường châm trà xin lỗi đều qua loa cho xong, nhưng có lời nói lúc trước, bọn họ cũng không thể nói cái gì.
"Một cái tiện tì, cũng dám chỉ trích chủ tử, Tử Hề, vả miệng." Tuyết Ẩn lạnh giọng nói, hoàn toàn đã quên Xà Ngọc Kỷ còn quỳ gối dưới chân.
Manh Tử Hề đắc ý gợi lên khóe môi, ngay lập tức "Ba ba ba" đánh Thanh Nhã vài cái.
Thanh Nhã luôn ỷ vào bản thân được Xà Ngọc Kỷ sủng ái, liền không coi ai ra gì, cho nên muốn hung hăng cho nàng vài cái bạt tai, giáo huấn một chút.
Thanh Nhã không kịp nói chuyện, liền bị đánh ngã ở trên mặt đất, gò má đỏ bừng sưng to, ngẩng đầu oán hận nhìn Tuyết Ẩn, muốn nói lại không dám nói.
"Tỷ tỷ, nha hoàn của ngươi thật là so với ta là nhị tiểu thư còn muốn to hơn, tuy rằng ta không được sủng, nhưng tốt xấu vẫn là chủ tử. Người không biết còn tưởng rằng nữ nhi Xà gia so một cái tiện tì còn đê tiện hơn."
Đừng tưởng rằng nàng giả vờ yếu ớt, liền có thể khi dễ nàng dễ dàng, một cái nha hoàn nho nhỏ cũng dám trước mặt nàng giảng đạo.
"Thanh Nhã, mau tới đây dập đầu xin lỗi nhị tiểu thư." Lúc này Xà Ngọc Kỷ sắc mặt đã xanh mét .
Càng hận không thể đánh cho Thanh Nhã thêm vài bạt tai, làm hại nàng đến bây giờ còn quỳ. Hừ, chờ trở về sân, xem nàng thu thập tiện tì này như thế nào.
Thanh Nhã ôm khuôn mặt sưng đỏ, ngay cả khóc cũng không dám, đành nhanh chóng chạy đến, vội vàng dập đầu
"Nhị tiểu thư, nô tì biết sai rồi, ngài hãy bỏ qua nô tì đi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...