Cứ như vậy, đến cuối Minh thị vẫn không thể khuyên Hạ Lan Lãnh Xuân, sau khi để Thu Hà ở lại Nhã hiên chiếu cố, liền phần nộ mà trở về phòng.
Mà lúc này Minh thị cũng không nghĩ tới, số phận bi thảm của Hạ Lan Lãnh Xuân mọi thứ bây giờ mới chỉ bắt đầu. ( An: nhờ ơn mỗ Lâm cả )
*
Thời điểm bữa tối, tinh thần Minh thị ủ rũ ngồi ở trước bàn ăn, Hạ Lan Lãnh Xuân dĩ nhiên sai người mang đồ ăn đưa đến Nhã hiên, dường như bắt đầu từ ban ngày, nàng không có rời khỏi bên người Lãnh Nguyệt một bước.
Về phần Hạ Lan Lãnh Hạ mấy ngày trước đi ra ngoài lễ phật, phải hơn tháng sau mới có thể trở về. Lúc này, Hạ Lan Tuyệt vừa mới động đũa, chỉ thấy Minh thị than thở không ngừng, nhịn không được liền buông bát đũa xuống, nhíu mày hỏi: "Làm sao vậy?"
Nghe vậy, Minh thị làm bộ mày ủ mặt ê nhìn về phía Hạ Lan Tuyệt, buồn bã nói: "Lão gia, một ngày nữa chính là ngày thành thân của tà vương cùng nàng ta, người không quên đã từng đáp ứng chuyện của ta chứ?"
"Lại nháo cái gì nữa? Lời bản hầu nói, đương nhiên giữ lời!" Nhìn Minh thị nói, làm cho Hạ Lan Tuyệt cực kỳ gai mắt, mà nhìn về phía ánh mắt của nàng cũng hiện lên một mạt bực bôi.
Vợ chồng nhiều năm, Minh thị vốn giỏi về tâm kế, thời điểm khi nhìn thấy thái độ Hạ Lan Tuyệt như thế, dĩ nhiên ngầm bằng lòng. Sau đó thở dài một tiếng, giống như nỉ non thầm thì: "Cũng không biết là họa hay phúc, nhiều năm như vậy nàng ở trong phủ cũng chưa từng có người chú ý, lần này tại sao đem nàng ban hôn. Không chỉ như thế, nàng ta lại có thái độ khác thường, dường như rất nhiều chuyện bất thường, hôm nay ngay cả Xuân nhu đều bị nàng ta nắm trong tay!"
"Ngươi nói cái gì? Xuân nhi làm sao? Lại đi tìm nàng ta gây phiền phức?"
*
Nhã hiên
"Tiểu muội, nhiều năm như vậy là đại tỷ có lỗi, ngươi sẽ không trách ta chứ?"
Từ Hạ Lan Lãnh Xuân hoàn toàn trú ngụ ở Nhã hiên, tức khắc toàn bộ Nhã hiên trở nên thân thiện dị thường. Hạ nhân khi tiến khi ra, ngay cả bữa tối cũng tương đối phong phú.
Lúc này, đang ngồi ở trước bàn ăn, Lãnh Nguyệt thưởng thức một chút mỹ thực, nghe được lời nói của Hạ Lan Lãnh Nguyệt, liền nâng con mắt nhìn nàng một cái, sau khi đem miếng thịt hoa tuyết tao nhã bỏ vào miệng, giọng nói nhẹ nhàng chậm vang lên: "Đại tỷ suy nghĩ nhiều rồi, chuyện quá khứ cũng đừng nhắc đến!"
Thấy thái độ Lãnh Nguyệt không dứt khoát, Hạ Lan Lãnh Xuân gập người về phía trước, cách cái bàn sáp gần Lãnh Nguyệt, thấp giọng nói: "Tiểu muội, muội thật sự sẽ không hối hận chứ?"
Câu hỏi thế này, trong thời gian một ngày, Hạ Lan Lãnh Xuân hỏi không dưới mười lần. Mà Lãnh Nguyệt ghét nhất bị người khác nghi ngờ, nhẹ nhướn mày liễu, ánh mắt khẽ cau lại, môi anh đào vẽ ra một mạt ý cười say lòng người, nói: "Đại tỷ, lại hỏi nữa, ta có lẽ thực sự sẽ đổi ý!"
"Được được được, ta không hỏi nữa!"
Ánh mắt Hạ Lan lãnh Xuân lóe ra bất định, ngẫu nhiên thì còn có thẹn thùng xẹt qua. Lãnh Nguyệt ngồi ở phía trước, vừa bình phẩm món ăn vừa liếc biểu tình của nàng, đợi sau khi trầm mặc một lúc lâu, mới nói: "Đại tỷ, không biết ngươi có cảm thấy Nhã hiên này rất cũ kỹ?"
Nghe tiếng, Hạ Lan Lãnh Xuân từ giữ tâm tư thiếu nữ đang tư xuân hoàn hồn, sau khi đưa mắt nhìn bốn phía, tầm mắt quay lại nhìn Lãnh Nguyệt liền gật đầu: "Đích thực, tiểu muội muội ở nơi này thật sự là làm khó muội rồi! không bằng muội dọn sang Thu Thủy các của ta như thế nào?"
Ở trong lòng Lãnh Xuân, hiện giờ mọi thứ đều theo hành động Lãnh Nguyệt, vả lại bất luận ở trong lòng nàng có hay không thật sự đem Lãnh Nguyệt để vào mắt, nhưng vì gả cho tà vương, mặc dù đối với Lãnh Nguyệt nói hết lời hay cũng không sao.
Hạ Lan Lãnh Xuân một lòng lấy nịnh nọt Lãnh Nguyệt, vừa dứt lời chỉ thấy Lãnh Nguyệt khe khẽ lắc đầu, buông bát đũa xuống tay vươn đưa ra ngón trỏ quơ quơ hai bên, nói: "Đại tỷ, ta ở Nhã hiên lâu như vậy, bỗng nhiên dọn sang chỗ khác sẽ không quen. Hơn nữa đại tỷ ngươi sau này sẽ thành hôn, mà ta vẫn như cũ ở chỗ này, cho nên sửa chữa một chút dù sao vẫn là tốt hơn!"
"Đúng đúng đúng, ta làm sao không nghĩ tới chứ! việc này ta để Liễu Thúy đi ăn bài!" Hạ Lan Lãnh Xuân nói gió chính là mưa, đứng dậy phân phó Liễu Thúy yên tĩnh đợi ở ngoài cửa, lại bị Lãnh Nguyệt ngăn lại: "Đại tủ, không vội! Nhã hiên này từ trước sau chỉ có mình ta, cho nên tu sửa thành cái dạng gì ta còn không nghĩ được! Nếu như, đại tỷ có thể đi khố phòng lấy một ít ngân lượng, về phía chuyện trang hoàng lại ta có thể tự mình sai người đi làm. Đại tỷ cành vàng lá ngọc, Liễu Thúy mặc dù là hạ nhân của ngươi, ngươi cũng không có thể tùy ý gào to nàng! Ngươi thấy sao?"
Hạ Lan Lãnh Xuân đã đứng lên rồi, nghe lời nói Lãnh Nguyệt, trước suy nghĩ sau nghĩ cũng không cảm thấy có vấn đề gì, vì thế lại vội vàng gật đầu: "Tiểu muội, đều nghe lời muội!"
"Tham kiến hầu gia!"
Đang lúc thời điểm Lãnh Nguyệt còn muốn nói cái gì đó, ngoài cửa lại truyền đến thanh âm vấn an của Liễu Thúy cùng Thu Hà. Nhất thời Hạ lan Lãnh Xuân có chút kích động nhìn về phía Lãnh Nguyệt, hàm răng không ngừng cắn môi dưới, hiển nhiên Hạ Lan Tuyệt đã đến, làm cho nàng có chút không biết phải làm sao.
Mà lãnh Nguyệt trái lại, bộ dạng vẫn thản nhiên nhàn hạ như cũ ngồi vào chỗ.
Cánh cửa bị Liễu Thúy mở ra, ánh chiều ta nhá nhem rải một mảnh mờ nhạt ngoài cửa. Hạ Lan Tuyệt khuất bóng mà vào, làm cho người ta không thấy rõ vẻ mặt của hắn.
"Cha . . ."
Hạ Lan Lãnh Xuân mở lời đầu tiên, chẳng qua giọng điệu rõ ràng chưa đủ khí, chân tay luống cuống đứng ở giữa phòng, mắt cũng không dám nhìn về phía Hạ Lan Tuyệt.
"Xuân nhi, con trước đi ra ngoài! Cha có chuyện muốn nói cùng nàng!"
"Cha . . ., ngươi đừng trách tiểu muội là ta . . ."
Đang lúc thời điểm Hạ lan Lãnh Xuân mở miệng bảo vệ Lãnh Nguyệt, một ánh mắt nghiêm khắc lướt nhanh trên người hắn, giọng điệu không hài lòng: "Còn không đi ra ngoài?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...