"Cái gì? Lời này thật sao?"
Minh thị như cũ nằm ở trên giường bênh, lúc buổi trưa sau từ trong miệng Thu hà biết được, Hạ Lan Lãnh Xuân thế nhưng dọn qua Nhã hiên, điều này làm cho nàng tức thì liền đứng lên, khăn chườm lạnh còn đang ở trên đầu cũng rơi xuống trên chăn mỏng.
Thu hà gật đầu: "Phu nhân, thiên chân vạn xác. Sáng sớm Đại tiểu thư vốn là đi tìm nàng ta tranh luận, nguyên bản là trách móc nàng ta đêm qua làm ngài bị bệnh. Ai ngờ không lâu sau, đại tiểu thư liền la hết muốn dọn sang Nhã hiên, hiện tại nàng các thứ đều đã dọn sạch."
Nghe vậy, Minh thị tức giận đập đùi, trong miệng tức giận mắng: "Quả nhiên là càn quấy! Xuân nhi có thể nào đi đến cái loại địa phương ấy! Thu Hà, ngươi cũng đi theo bản phu nhân lâu như vậy, chẳng lẽ cái gì nên nói cái gì không nên nói ngươi đều không phân biệt được!"
"Phu nhân . . . nô tỳ . . . "
"Còn nhiều lời cái gì, không mau theo ta đi kêu Xuân nhi trở về! thật sự là tạp nghiệp a!" Minh thị chán ghét trừng mắt nhìn Thu Hà, không chỉ cắt ngang lời của nàng, đồng thời cũng vội vã đứng dậy thay quần áo, mặc dù trong lòng nàn trăm ngàn lần không muốn thấy Hạ Lan Lãnh Nguyệt, nhưng vẫn không thể trơ mắt vì hạ Lan Lãnh Xuân.
Chủ tớ hai người ở phủ đệ chạy không ngừng, quanh quẩn quá nửa hoa viên sau đó khi nhìn thấy trước cửa Nhã hiên lụi bại tiêu điều, cảnh tượng tôi tớ nhốn nháo rộn ràng, suýt nữa tức giận đến ngất xỉu.
Hạ Lan Lãnh Nguyệt, thủ đoạn ngươi thật khá!
"Các ngươi đều đang làm cái gì hả? Còn không dừng lại cho bổn phu nhân!"
Minh thị xách váy phẫn nộ chỉ đám hạ nhân, ngực cũng kịch liệt phập phồng không ngừng. Minh thị cố gắng khắc chế tâm tình, thật vất vả đi tới trước cửa Nhã hiên, kết quả chợt nghe tiếng cười duyên truyền đến.
Cố nén tức giận, Minh thị vừa đi vào bên trong phòng vừa hỏi: "Xuân nhi, con đang là cái gì?"
Trong phòng, hạ lan Lãnh Xuân đang cùng lãnh Nguyệt chuyện trò vui vẻ, nghe tiếng liền đứng lên, song song còn đưa cho lãnh Nguyệt một ánh mắt trấn an. Tiếp theo bước nhanh đi lên phía trước dìu đỡ Minh thị, nói: "Nương, người làm sao lại đến ?"
"Xuân nhi, ta hỏi con đang làm cái gì?"
Ngữ khí Minh thị cứng ngắc, làm cho Hạ Lan Lãnh Xuân mất tự nhiên thoáng chốc co rúm lại. Đối mặt với cơn giận của Minh thị, Hạ Lan Lãnh Xuân nâng lên nụ cười, chỉ chỉ Lãnh Nguyệt, nói: "Nương, người xem đến rồi, con cùng tiểu muội nói chuyện phiếm!"
"nói chuyện phiếm? Xuân nhi, con là muốn ta tức chết sao? Ai chuẩn con dọn đến nơi đây ở!"
Minh thị một bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lườm Hạ Lan Lãnh Xuân, sau đó liền nhìn về phía Lãnh Nguyệt, mắt híp lại, thở hổn hển nói: "Hạ Lan Lãnh Nguyệt, ngươi rốt cuộc làm gì Xuân Nhi hả?
Thấy Minh thị đem mũi nhọn chỉ về phía Lãnh Nguyệt, Hạ Lan Lãnh Xuân liền mở miệng phản bác lại: "Nương, ngươi hiểu lầm rồi! Là ta muốn ở cùng một chỗ với tiểu muội!"
"Cùng một chỗ? Lãnh Xuân, con không phải điên rồi chứ. thân phận nàng là gì, thân phận con lại là gì? Nhã hiên này là nơi con có thể ở? Đi theo nương, các ngươi đem đồ đạc gì đó của đại tiểu thư cũng đưa đi!"
Nói xong, Minh thị liền thét ra lệnh hạ nhân, tay cũng kéo Hạ Lan Lãnh Xuân, ép buộc nàng rời khỏi, đồng thời còn hung ác lườm Lãnh Nguyệt đang bình tĩnh xem diễn trò.
"Không cho phép các ngươi mang đi!"
Nhưng mà, Hạ Lan Lãnh Xuân kiên quyết muốn ở lại Nhã hiên, sau khi nghe được lời nói Minh thị, lập tức đối với đám hạ nhân đang luống cuống phân phó, sau đó không đợi Minh thị mở miệng, nàn liền lung lay cánh tay minh thị, làm nũng nói: "Nương, người cho con ở chỗ này mấy ngày đi, con muốn cùng tiểu muội hòa thuận trở lại!"
Hạ Lan lãnh Xuân kiên trì như thế, vốn thông minh Minh thị lập tức nhận ra mùi âm mưu. Tính tình Hạ Lan Lãnh Xuân nàng là người hiểu nhất, mà nàng tình nguyện ngỗ nghịch mình cũng muốn kiên trì như thế, nói vậy trong này chắc chắn có nguyên do nàng không biết!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...