Phong Thất Dạ mạnh mẽ ôm vai Lãnh Nguyệt rời khỏi đường phố nào nhiệt, Phong Diệc Hàm đứng tại chỗ nhìn bóng dáng hai người, khóe miệng nâng lên ý cười thích thú.
" Thiên Trảm, bổn vương trên đường xin lỗi Tà vương phi, ngươi nói chuyện này nêý như để mẫu hậu biết, sẽ như thế nào?" Phong Diệc Hàm nói xong liền liếc mắt nhìn Thiên Trảm, tay bưng bụng cũng chậm chậm buông xuống, mà trên cẩm bào màu vũ lan, bất ngờ lọt vào tầm mắt một màu đỏ tươi.
" Thuộc hạ đi xử lý chuyện này ! "
*
Sắc mặt Phong Thất Dạ âm trầm bước nhanh đi, toàn thân hơi thở lạnh thấu xương xơ hồ muốn đem Lãnh Nguyệt tổn thương. Nhất là hắn lúc này cánh tay còn đang giam cầm Lãnh Nguyệt, cũng càng dùng sức.
Lãnh Nguyệt nghiêng mắt nhìn Phong thất Dạ bên cạnh trên mặt hiện lên tức giận, vẻ mặt hắn một bộ muốn ăn thịt người cho ai nhìn? ! Việc này phát sinh đột ngột, nàng nào biết đạo lý tùy tiện xuất phủ có thể gặp được Phong Diệc Hàm, thậm chí còn kém chút mạng nhỏ cũng sắp mất.
Nghĩ, Lãnh Nguyệt giãy dụa eo một chút , " Phong Thất Dạ, buông ta ra! Không có người, ngươi còn giả bộ cho ai xem! "
Nghe tiếng, Lãnh Nguyệt chỉ cảm thấy eo nhỏ thon của mình thiếu chút nữa gãy, chỉ thấy Phong Thất Dạ mạnh mẽ hung hăng ôm chặt Lãnh Nguyệt, cước bộ cũng đột nhiên dừng lại, hai mắt như phun hàn băng, lạnh lẽo cúi đầu, nói: " Hạ Lan Lãnh Nguyệt, bổn vương đã nói không cho phép ngươi xuất phủ, lá gan ngươi cũng không nhỏ !"
Động tác của Phong Thất Dạ, hoàn toàn khơi dậy phản cốt của Lãnh Nguyệt, hai tay dùng sức đấy cánh tay hắn, nháy mắt đạt được tự do, hai tay Lãnh nguyệt ngược lại liền đẩy trên ngực Phong Thất Dạ, tức giận căm phẫn, lại đem Phong Thất Dạ đẩy lui về sau hai bước, Lãnh Nguyệt đứng bình tĩnh, mặt lạnh lùng nói: " Phong Thất Dạ, nguói nói không cho phép ta xuất phủ thì ta sẽ nghe lời ngươi? Quản nhiều như vậy, ngươi sao không đi làm quản gia!"
Dứt lời, Lãnh Nguyệt thở hổn hển liền xoay người rời đi, bóng đáng lẻ loi lộ ra cứng cỏi, nàng chịu tất cả chuyện này đủ rồi. Nàng không muốn biết vì sao Phong Thất Dạ chạy tới trong thành đúng lúc như vậy, cũng không nguyện biết Phong Diệc Hàm hôm nay xin lỗi lại đại biểu cái gì.
Nàng là một người tự do, dựa vào cái gì bị cổ đại thể chế lạc hậu này ràng buộc, hắn có thói quen ra lệnh, mà nàng cố tình là con ngựa hoang không chịu gò ép.
Sau khi con mắt Phong Thất Dạ khẽ biến nhìn Lãnh Nguyệt cànng lúc càng xa, mà trên cánh tay giống như còn giữ nhiệt độ cơ thể mềm mại của nàng. Không biết khi nào, Long Tu im tiếng xuất hiện, đứng ở bên người Phong Thất Dạ mở miệng : " Gia, Phong Diệc Hàm hồi phủ rồi ! "
" Theo dõi hướng đi của hắn, tùy thời hồi báo ! "
" Vâng ! "
Phong Thất Dạ lơ đẽnh nhất thời, nhưng rất nhanh lại treo lên nụ cười tà tứ ngang ngạnh, ánh mắt khẽ chếch, ý nghĩa không rõ ràng hỏi: " Vừa rồi đều nhìn thấy cái gì rồi ?"
Long Tu vừa nghe, cụp mắt cúi đầu nghiêm mặt nói: " Gia, thuộc hạ không thấy vương phi nổi giận, cũng không có nghe thấy vương phi mắng chửi ngài ! "
Tức thì, sắc mặt Phong Thất Dạ trời quang chuyển thành âm u, gương mặt thu lại màu đen nhìn cũng không thèm nhìn Long Tu, một mạch vươn thẳng ở yết hầu, đánh cũng không mắng cũng không phải!
" Gia, Ta đi xem Long tình ! "
Long Tu nâng mắt nhìn thoáng qua phía sau Phong Thất Dạ, lưu lại một câu liền biến mất.
Lãnh Nguyệt cùng Phong Thất Dạ cụt hứng bỏ về, một mình đi ở trên đường. Không muốn trở về vương phủ, sờ sờ tấm ngân phía trong ống tay áo, cái này lúc trước nàng để Hạ Lan Lãnh Xuân từ phòng thu chi hầu phủ lấy ra.
Khi tới buổi trưa, Lãnh Nguyệt nhìn quanh mọi nơi, liền lập tức đi vào một tửu lâu quy mô không tính là lớn. Trong sảnh tửu lâu đã không ít người ngồi dùng bữa, cảnh tượng ồn ào náo nhiệt, làm cho Lãnh Nguyệt hơn một chút phiền muộn khi xa quê hương. Tự chọn một vị trí bàn bên trong im lặng ngồi xuống, còn không đợi tiểu hịn tiếp đón, ánh mắt trước mặt thuận nhiên tối sầm lại, như tiếng nói như thanh tuyền dịu dàng liền truyền đến, " Cô nương, có thể ngồi cùng bàn không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...