Lần đầu gặp lại, Lãnh Nguyệt chỉ biết dung mạo Phong Diệc Hàm thượng thừa, nhưng lúc này lại lần nữa gặp nhau, nàng vẫn như cũ khó tránh khỏi bị tao nhã đẹp đẽ của hắn làm khiếp sợ.
Áo gấm trắng vạt áo vũ lan, ngọc đái bên hông theo gió phiêu dật, tóc đen theo gió tùy ý dao động, trên môi một mạt cười nhạt ôn nhu, hai mắt lưu luyến ánh sáng như hòa xao động say lòng người.
Tuất dật, vô song, tao nhã.
"Hạ Lan !"
Lại lần nữa mở miệng, lại đem ánh mắt thưởng thức của Lãnh Nguyệt chợt đánh vỡ, mà Long Tình một bên, cũng đúng lúc mở miệng: " Tham kiến Hiền Vương!"
Trên đường phố, gió nhẹ rong chơi, Phong Diệc Hàm xuất hiện làm cho phố xá nào nhiệt ồn ào dần dần mất thanh âm, dân chúng dừng chân cẩn thận quan vọng, giốnh như không người dám quấy rầy một mảnh mĩ cảnh bình thản lúc này.
"Ra mắt Hiền vương!"
Lãnh Nguyệt thu lại vẻ mắt lâm vào kinh diễm, gật đầ tỏ ý một cái, liền nhỉ giọng nói với Long Tình: " Đi thôi !"
Nàng không phải kẻ ngốc! Ngày đó đại hôn ở bên trong Thanh Nhã uyển, nàng xem thu được đánh giá Phong Thất Dạ cùng Phong diệc Hàm, nàng từng thân là thượng vị giả, quá rõ ràng quyền lực trong quá trình đấu đá, vô số người bên ngoài sẽ sa vào làm vật hi sinh cùng bàn đạp chân.
Bất luận Phong Diệc Hàm tiếp cận nàng với mục đích gì, nàng không định để bản thân mình sa vào tranh chấp giữa họ.
Thế nhưng --- ---
" Hạ Lan, chờ một chút!"
Động tác Lãnh Nguyệt đang muốn rời đi, làm cho Phong Diệc Hàm đột nhiên có có vội vàng mở miệng, cất bước hướng nàng đi, Lãnh Nguyệt không biết là có phải ảo giác không, cuối cùng cảm thấy Phong Diệc Hàm hôm nay hình như cước bộ có chút lề mề !
" Hiền vương còn có việc?"
Thái độ Lãnh Nguyệt xa cách, vẫn chưa đối với Phong Diệc Hàm tạo thành ảnh hưởng gì, khi hắn đứng hết sức bình tĩnh ở trước mặt Lãnh Nguyệt, lại buông mắt xuống thấp giọng nói: " Thật xin lỗi, ngày đó gây ra rắc rối cho ngươi!"
"Hả?"
Phong Diệc Hàm bất ngờ xin lỗi, làm cho Lãnh Nguyệt nhíu mày nnghi hoặc ra tiếng, mà vừa định muốn mở miệng hỏi, lại nghe thấy Long Tình bên tai hét một tiếng kinh hãi: " Vương phi, cẩn thận!"
Như sấm sét đột nhiên đến, Lãnh Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, Phong Diệc Hàm cũng kêu một tiếng ' Hạ Lan ', cả người nàng đã bị kéo đến trong ngực cứng rắn rộng lớn, ôm ở người nàng gần như bay vòng, bình tĩnh đứng một tiếng giòn vang liền hạ xuống mặt đất.
Lãnh Nguyệt kinh ngạc quay đầu lại nhìn, cuối cùng phát hiện chỗ nàng vừa đứng, lúc này một chậu hoa lớn đang nằm vỡ vụn, bùn đất rơi đầy đất, bắn tung tóe lên mà bụi bậm.
Tầm mắt chậm rãi hướng lên trên, bên trong tửu lâu tầng hai kia, giống như tay áo hồng nhạt chợt lóe mà qua. Chuyền tình phát triển bất thình lình, thời điểm khi Lãnh Nguyệt thấy Long Tình đã thần tốc chợt hiện vào bên trong tửu lâu, mới phát hiện bên hông có một cánh tay hơi dùng sức ôm.
Gương mặt Lãnh Nguyệt cứng lại nghiêm mặc đột nhiên ngoái đầu lại nhìn, lại ngây người!
" Sao lại là ngươi?"
Vẻ mặt Phong Thất Dạ lãnh túc* ( lạnh lùng, nghiêm túc) nóng nảy, " Không phải bổn vương, vậy ngươi hy vọng là ai?"
Lời này, hơi có chút ý tứ nghiên răng nghiến lợi, Lãnh Nguyệt chỉ làm như không có nghe thấy.
Mà lúc này, " Hoàng đệ, thật khéo!"
Phong Diệc Hàm bưng bụng chậm rãi tới gần hai người, mà Lãnh Nguyệt âm thâm khước từ trong ngực Phong Thất Dạ, đổi lấy là cánh tay vững chắc bên hông càng thêm dùng sức siết chặt.
" Hoàng huynh, thân thể không khỏe nên ở trong phủ tu dưỡng cho tốt, nếu như lại xảy ra vấn đề gì, sợ là hoàng hậu nương nương càng thêm đau lòng đấy!"
Phong Thất Dạ ôm sát Lãnh Nguyệt, đem nàng nhỏ xinh vây ở trong ngực, mà chuyển con mắt nhìn Phong Diệc Hàm, khóe miệng lại nâng lên không dấu được ý cười.
Phong Diệc hàm nghe vậy cười nhạt lắc đầu: " Ở trong phủ nghỉ ngơi hai ngày, vốn định ra phủ hít thở không khí. Không có nghĩ gặp được Hạ Lan, mà hoàng đệ lại cũng đến đây, trên đường phố kinh thành này thật lâu không náo nhiệt như vậy rồi !"
" Một khi đã vậy, vậy không trở ngại hoàng huynh hít thở không khí nữa!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...