Ngọ thiện qua đi, tức giận trong lòng Lãnh Nguyệt đã tiêu tan, nàng rốt cuộc hiểu được rồi, Tà vương phủ này đích thật là quỷ dị không đơn giản. Nếu đã đến đây, trong thời gian ngắn nàng nếu muốn sống yên, đỉnh danh hào tà vương phi hình như cũng là lựa chọn không tồi.
Khi đó, Lãnh Nguyệt một thân váy dài màu khói trắng trăm điệp tua, đỉnh đầu búi tóc linh xà trang nhã, hai má buông vài sợi tóc, tố nhan không điểm chút trang sức màu đỏ, tuyệt sắc khuynh thành.
Bước ra Thanh Nhã uyển, Lãnh Nguyệt theo Mạn Dao ở trong vương phu bước chậm mà đi. Bên trong phủ núi gải suối nước, đường nhỉ đắp đá cuội chạy dài tới cầu hình vòm, ngói vàng mái cong, vô cùng khéo léo. Mặc dù không phải cực hạn xa hoa, nhưng là thật rầm rộ.
Nơi này, Lãnh Nguyệt quan sát đến một cảnh vật trong vương phủ, bất tri bất giác hai người đã đi tới góc hoa viên. Mùi hoa thoang thoảng bay vào mũi, mà hai người giữa lương đình cũng đập vào mắt Lãnh Nguyệt.
"Vương phi, bọn họ là kinh thành Nhiễm gia đại công tử Nhiễm Ngọc cũng công tử Trầm thái phó Trầm Lạc Y!" Mạn Dao ở bên tai Lãnh Nguyệt nhẹ giọng nói, mà trong lúc này, Nhiễm Ngọc vừa mới nâng mắt, nhìn thấy Lãnh Nguyệt trong mắt hiện lên một mạt kinh diễm.
"Ông chủ Nhiễm, Trầm công tử!"
"Long Tình hả, đã lâu không gặp! Vị này là?"
Nhiễm Ngọc cầm hắc tử trong tay ném vào hộp cờ, đồng thời Trầm Lạc Y bĩu môi, hai người song song đứng dậy.
Long Tình?!
Lãnh Nguyệt nghi hoặc liếc mắt, mà Mạn Dao cũng khẽ nói: " Vương phi, Long Tình là ta, Mạn Dao là tên Lưu quản sự đặt cho!"
"Vị này chính là Tà vương phi !"
Lãnh Nguyệt nghiêm mặt nhìn Nhiễm Ngọc cũng Trầm Lạc Y cùng nhau đi tới, không thể phủ nhận bề ngoài hai người này có thể nói tuấn lãng vô trù. Nhiễm Ngọc mày kiếm mắt sáng, tóc đen cẩn thận cột sau đầu, bên môi nâng lên nụ cười không có hảo ý, cảm y xanh ngọc hoa mà không xa, mà bên hông còn rủ xuống một bàn tính khéo léo tinh xảo, lúc đi kêu leng keng thùng thùng rất dễ nghe.
Về phần Trầm Lạc y, trường bào hoa sen màu xanh sợi tơ vàng, hốc mắt lộ vẻ sâu xa, trên gương mặt không hề tì vết ùy ý cười nhạt, nhưng khóe môi nhẹ mận độ cong thoạt nhìn như có chút thâm trầm.
"Hóa ra đây là tà vương phi đại danh lừng lẫy, thật sự là trăm nghe không bằng một thấy!"
Nhiễm Ngọc mở miệng thì có chút bĩ khí, bình tĩnh đúng ở trước mặt Lãnh Nguyệt, hai mắt không hề chớp đánh giá nàng, tay trái cũng không tự giác xoa bàn tính vàng bên hông.
Thấy vậy, đôi chân mày Lãnh Nguyệt nhướng lên, con mắt như sóng nước mùa thu, "Quá khen quá khen!"
Lời này vừa nói ra, Nhiễm Ngọc cùng Trầm Lạc Y đang quan sát Lãnh Nguyệt ngẩn ra, dường như không nghĩ tới nàng khách khí như thế liền tiếp nhận tán thưởng, hai người hai mặt nhìn nhau, giây lát Trầm Lạc Y mới xoa dịu xấu hổ, nói: " Vương phi thạt là thẳng thắn!"
Lãnh Nguyệt một phen nói không mảy may che dấu tính cách thật bản thân, khiến cho Nhiễm Ngọc đối với nàng sinh ra một chút tò mò. Bằng người Hạ Lan Tuyệt thâm trầm, làm sao dạy dỗ nữ nhân như thế ? !
"Vương phi nó như vậy có thể thiệt chết chúng ta rồi ! Nễu vương phi cũng không có việc gì, không bằng đến trong tiểu đình ngôif, vừa lúc ta cũng có chút chuyện muốn cùng Vương phi thỉnh giáo!"
Nhiễm Ngọc rõ ràng có ý muốn ngăn trở đường đi Lãnh Nguyệt, làm cho Lãnh Nguyệt có với nghiêng dò xét. Nhưng đảo mắt vừa nghĩ, nếu hắn cố ý tiếp cận, nàng sao lại không từ thời cơ đấy chà xát nhuệ khí bọn họ!
"Thỉnh giác thì không cần, Nhiễm công tử có cái gì muốn hỏi thì hỏi đi!" Lãnh Nguyệt nói xong đã lướt qua Nhiễm Ngọc cùng Trầm Lạc Y, thẳng hướng lương đình cách đó không xa.
Nhiễm Ngọc cùng Trầm Lạc Y thấy vậy song song xoay người lại, lập tức nhìn về phía Mạn Dao, nhỏ giọng hỏi: " Nàng vẫn đều như vậy?"
" Như ngài thấy!"
Mạn Dao cũng chính là Long tình mỉm cười, dứt lời liền theo kịp Lãnh Nguyệt, mà Nhiễm Ngọc nhìn thoáng qua Trầm Lạc Y phía sau, hậm hực nhún nhún vai, con mắt lóe ánh sáng tò mò cũng toàn thân hướng lương đình đi.
"Quân đen này là ngươi?"
Lãnh Nguyệt đứng ở bên cạnh bàn đá, tinh tế quan sát hướng đi trên bàn cờ, nghe được tiếng bước chân nâng mắt nhìn Nhiễm Ngọc hỏi.
"Đúng vậy, vương phi có cao kiến gì?"
Nhiễm Ngọc đoan nhìn Lãnh Nguyệt, chưa từng nghĩ nàng đối với đánh cờ sẽ có kiến giải gì, ung dung chờ Lãnh Nguyệt bên dưới, mà Trầm Lạc Y lại không coi ai ra gì ngồi trở lại ghế đá, trong tay cầm lên quân trắng, ánh mắt nhìn bàn cờ chau mày.
Hai mắt Lãnh Nguyệt sít chặt nhìn bàn cờ, khi nhìn đến góc bàn cờ một chỗ quân đen bị quân trắng vây quanh, trong mắt tinh quang chợt lóe, giọng điệu kinh người: " kì kém một chiêu, mãn bàn đều thua! Ngươi đã thua! Mới vừa rồi nếu như ngươi đem quân đen đặt ở nơi này, ngược lại sẽ xoay chuyển cục diện!"
Vừa nói Lãnh Nguyệt vừa cầm quân đen, đặt ở bên ngoài quân trắng trên một đường chứ thập, mà vừa mới di chuyển, nhưng lại làm chi Nhiễm Ngọc cùng Trầm Lạc Y song song ngạc nhiên nhìn nàng, gió qua không vết tích nhất thời yên tĩnh.
Mà Long Tình đứng ở một bên nhìn Lãnh Nguyệt, vẻ mặt không thay đổi nhưng vẫn khó tránh khỏi kinh ngạc chợt lóe mà qua.
" Được! Thật sự rất hay, ta làm sao không nghĩ tới chứ! Lạc Y, ngươi đứng lên, ta cùng với vương phi bàn tiếp!" Mặc dù không thể xác định Lãnh Nguyệt có hay không kì nghệ tinh xảo, nhưng Nhiễm Ngọc thắng tâm thật là tốt hoàn hoàn bị quyến rũ, một phen giật lại Trầm Lạc Y, hạ thân an vị chỗ ngồi, ánh mắt sáng lên nhìn chằm chằm Lãnh Nguyệt, chờ nàng tiếp 'chiến thư'
Lãnh Nguyệt cũng không nhường nhịn, tao nhã ngồi xuống, hai người liền bắt đầu cùng đọ sức kì nghệ!
*
"Chủ tử, Hạ Lan Lãnh Nguyệt không ở Thanh Nhã uyển."
Sắc trời đã tối, hoàng hôn trầm lắng, trời chiều lưu luyến từ chân trời dời đi, mà giữa Thanh Nhã uyển, Thủy Mộng Hoa đứng ở ngoài cửa, Lưu cô sau khi ở trong phòng dò xét một vòng, liền đi ra sắc mặt không tốt nói , mà phía sau hai người bọn họ còn đứng ba nữ tử quần áo hoa lệ.
"Hoa tỷ tỷ, theo ta thấy nàng nhất định không đem người để vào mắt. Tà vương phủ chúng ta, ai chẳng biết nói Vương gia hiểu rõ nhất chính là người, nàng đến đây hai ngày mà cũng không biết hướng người thỉnh an, cái này hơi quá đáng!"
Trong đó một nữ tử có chút căm giận nói, vạt áo trước phơi bày, bộ ngực trắng lóa như là đồi núi, bán cầu lộ bên ngoài, cứ chỉ lộ vẻ phong trần.
"Vũ Nhu muội muội, lời tuy như vậy, nhưng nàng dù sao cũng là Vương phi! Thực ra hôm nay ta đến, cũng là muốn mang chúng tỷ muội đến thỉnh an nàng, ai ngờ . . . . "
Thủy Mộng Hoa buông mắt làm như có chút ủy khuất, sợ là bất luận một người nam nhân nào đều sinh tâm thương xót. Mà ở trong mắt kẻ khác không thể thành chỗ, Thủy Mônhj Hoa liễm hạ ánh mắt, một mảnh lạnh đáng sợ, hai tay khoát lên trên cổ tay Lưu cô, móng tay hung hăng bấm.
"Hoa tỷ tỷ, người đúng là ôn nh thiện lương rồi, cho dù nàng là Vương phi, cũng không thể không coi ai ra gì như thế."
Một người mở miệng, mọi người phụ họa.
" Đúng vậy, Hoa tỷ tỷ, chúng ta quay về đi! Dù sao cũng không thể chờ như thế chứ!"
Một chúng nữ tử, rõ ràng đều là đồng bọn cùng Thủy Mộng Hoa, mà lúc này Lưu cô nhìn nhìn mọi nơi, giọng căm giận nói: " Cũng không biết Mạn Dao tiểu chân này đi đâu rồi! Chủ tử, nếu không thì về trước đi, đợi lão nô cho hạ nhân tìm một chút, có tin tức lại giải quyết cũng không muộn!"
"Cái này . . . . "
Vẻ mặt Thủy Mộng Hoa một bộ khó xử, mà giữa lúc các mĩ cơ khác đều nhìn nàng, thân hình nàng lại đột nhiên run rẩy, đỡ trán nhíu mày.
"Chủ tử, người làm sao vậy? Người đừng dọa lão nô!"
Thấy vậy, giọng điệu Lưu cô ra vẻ sửng sốt, khiến cho người ở đây trở tay không kịp. Mà Thủy Mộng Hoa thấy thời cơ chín muồi, trong tay hơi dùng sức đè cổ tay Lưu cô một cái, cả người liền ngã về phía sau.
" Người đâu, Hoa phu nhân bị Vương phi ức hiếp đến hôn mê!" ( có sao? )
Trong lúc nhất thời, tin tức lan nhanh.
Về phần Lãnh Nguyệt --- ---
Trong hoa viên, bên trong luơng đình, đèn lồng treo cao, bàn cờ chém giết, như cũ!
" Nhiễm Ngọc, ngươi lại thua rồi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...