Lãnh Nguyệt mỉm cười trào phúng, mà ngoài cửa đột nhiên nổi lên cuồng phong xuyên qua song cửa, như đao đánh ở trên mặt hai người. Gương mặt Phong Thất Dạ đen như diêm la, con ngươi lạnh thấu xương giống như mang theo hàn ý thực cốt, khóe mắt truyền đến chua chát càng làm cho hắn mắt sáng như đuốc hận không thể đốt Lãnh Nguyệt.
"Gia, Hoa phu nhân đến Xuan Hoa điện!"
Giữa lúc bầu không khí hai người trong phòng bởi vì Phong Thất Dạ tức giận mà có chút thấm người, ngoài cửa phòng lại truyền đến thanh âm Long Tu.
Nghe vậy, ánh mắt Phong Thất Dạ chợt lóe, sóng dữ thối lui, hai mắt híp lại xa thẳm liếc nhìn Lãnh Nguyệt, Thời điểm cách bên cạnh Lãnh Nguyệt, dư quang Phong Thất Dạ rõ ràng nhìn thấy, khóe miệng Lãnh Nguyệt nâng lên độ cong, trong bụng thật vất vả áp chế cơn tức, lại chạy đi lên.
" Gia . . . . . ."
Long Tu ở ngoài cửa lại thúc giục một tiếng, hiển nhiên Hoa phu nhân muốn đến Xuân hoa điện, nương tử càng thêm gấp gáp, hậu cung đầy.
Phong thất Dạ hừ lạnh một tiếng, vân tay áo đảo qua đã đem cánh cửa mở ra, khi nhìn thấy Long Tu, tóc lộn xôn che đi khóe mắt, nói: " Đi ! "
Hai người lắc mình liền biến mất ở trong màn đêm, bên ngoài mây đen cuồn cuộn, cuồng phong không ngừng. Lãnh Nguyệt không tiếng động thở phảo nhẹ nhõm, y phục trên người bởi vì nước mưa mà lạnh buốt, vì gió lạnh thổi làm cho nàng lạnh run.
" Vương phi, đem xiêm y thay đi ! "
Mạn Dao không biết khi nào lại có trong phòng, sau khi đóng cửa cửa phòng cầm trong tay quần áo đã sớm chẩun bị tốt ý bảo Lãnh Nguyệt.
Lãnh nguyệt tinh tế đánh giá Mạn Dao, trước nàng vẫn nghĩ Mạn Dao này là người của Lưu cô, chắc là tiêm tế Lưu cô , nào biết Mạn Dao này là người Phong Thất Dạ.
Không nhiều lời, lãnh Nguyệt nhận y phục trong tay Mạn Dao, thẳng hướng nội viện đi. Giữa nội viện mát mẻ yên tĩnh, Lãnh Nguyệt nhịn không được vừa thay quần áo vừa trầm tư.
Không biết có phải hay không ảo giác của nàng, tất cả đêm nay nàng dù sao vẫn cảm thấy được rất không tầm thường! Theo lý Như phu nhân cùng Hoa phu nhân đều là thị thiếp Phong Thất Dạ, mặc dù là cùng phòng cũng không có quở trách nhiều, nhưng vì sao nàng rõ ràng ở Xuân hoa điện thấy đôi nam nữ kia dây dưa, nhưng lại không phải bản thân Phong Thất Dạ?!
Còn có, mới vừa rồi nhìn thấy thái độ Mạn Dao đối với Phong Thất Dạ, căn bản không giốnh như là thái độ nô tỳ, hơn nữa xưng hô nàng đối với Phong Thất Dạ cùng Long Tu giống nhau, đều là ' Gia ' !
Lãnh Nguyệt sửa sang lại quần áo, trong đầu suy nghĩ cũng không có bất luận manh mối gì. Mà trong giây lát, nang nhớ lại sáng nay Phong Thất Dạ phòng bị nàng, rõ ràng thân là tà vương Phong Túc vương triều, nhưng trong phủ hắn hình như quá mức biến đổi liên tục.
Hôm sau
Đêm qua mưa to một hồi, đem toàn bộ thành trì rửa sạch tươi mát. Mà sáng sớm ánh mặt trời đầu tiên vừa mới xuyên thấu màn đêm, trước cửa tà vương phủ lại nghênh đón khách không mời mà đến.
"Ngươi nói Hạ Lan Minh thị tới?"
Lãnh Nguyệt theo Mạn Dao đi ra Thanh Nhã Uyển, vừa đi vừa hỏi. Không biết Hạ Lan Minh thị này đột nhiên đến thăm vương phủ, gây nên chuyện gì?!
Mạn Dao ở một bên cung kinh gật đầu: "Đúng! Trời chưa sáng đã tới rồi, đã ở đại đường đợi một hồi!"
Nghe vậy, bước chân Lãnh Nguyệt bỗng chốc dừng lại, liếc mắt nhìn Mạn Dao, nhẹ hất mi phong: "Vậy ngươi bây giờ mới nói cho ta biết?"
Thấy vẻ mặt Lãnh Nguyệt ung dung, Mạn Dao khe khẽ cười: "Vương phi đêm qua ngủ muộn, đương nhiên phải ngủ nhiều một chút! Về phần Hạ Lan Minh Thị, chờ một chút cũng không sao!"
Sóng mắt Lãnh Nguyệt lưu chuyển, hai hàng lông mày giãn ra, nhìn Mạn Dao vuốt đầu khên ngợi, nó: "Ừ! Bộ dạng tốt!"
"Đa tạ Vương phi khen ngợi!"
Mạn Dao ra vẻ mỉm cười dịu dàng lên tiếng trả lời, mà Lãnh Nguyệt cũng rõ ràng cảm giác được, Mạn Dao này đúng là bản sao chính mình được mà ?!
Hai người cùng nhau đi vào chính sảnh vương phủ, vừa vào bên trong, chỉ thấy con mắt Hạ Lan Minh thị đỏ tươi lộ ra mệt mỏi, từ trên ghế đứng dậy liền nhằm phía Lãnh Nguyệt, trong miệng hổn hển hô: " Hạ Lan Lãnh Nguyệt, ngươi đem Xuân Nhi giấu ở đâu?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...