Tà vương diễn tỳ - Chương 03
Mộttoàn thành bằng đá to lớn đồ sộ, đứng sừng sững ở đỉnh núi cao ngất. Địa hìnhgập ghềnh rất khó đi qua, cùng với ở trên cao nên quanh năm mây mù bao phủ, làmcho toàn toà thành như được che phủ bởi một tấm khăn che huyền bí.
Toàthành bằng đá này tồn tại, đúng là “Minh vương” Hắc Mộc Dạ một tay thành lập“Huyền minh thành”.
Giờphút này, sau giờ ngọ (sau11-13h) ánh mặt trời ấm áp chiếuvào người Hắc Mộc Điệp, nàng đệm nhẹ bước chân men theo hành lang gấp khúc,tính đến đại thính tìm đại ca nàng Hắc Mộc Dạ, thương lượng một số công chuyệntrong thành.
Vừamới đi đến ngoài đại sảnh, nàng chợt nghe thấy tiếng người nói chuyện với nhuavọng từ trong ra, nghe một lúc nàng nhận ra đó là thanh âm của đại ca nàng HắcMộc Dạ và tuỳ tùng tâm phúc của hắn Nhiễm Hoằng.
Nàngcó chút trần trừ, đang do dự không biết có nên quay về đợi lát nữa bọn họ xongchuyện rồi quay lại hay không, thì tiếng nói chuyện của bọn họ mơ hồ truyền vàotai nàng…
“Chủtử, trong lúc thuộc hạ đến trấn trên làm việc, nghe thấy được một tin tức.”
“Cáigì tin tức?”
“Ách…Này thôi…”
“A…”
ÂnNhược Nhược nhăn lại mi tâm, phát ra thanh âm giống như thống khổ lại giống nhưkhoái hoạt.
Ởdưới kĩ xáo trêu chọc của Nam Cung Mị, cả thân mình nàng nóng bừng cố gắng vặnvẹo, nhưng chỉ cảm thấy cả người như bị hoả thiêu.
“Thiếuchủ… Thiếu chủ… A…” Một tiếng la lên thanh âm kiều mị ngâm nga,cơ hồ làm choxương cốt người ta muốn nhũn xuống.
“Làmsao vậy?” Nam Cung Mị biết rõ còn cố hỏi, thậm chí còn cố í hôn thêm vào nhiềuchỗ hơn.
“Thiếuchủ… Mau… Đừng tra tấn Nhược Nhược nữa…”
“Nhanhnhư vậy đã chịu không nổi?” Nam Cung Mị cúi đầu cười, cũng chưa muốn thoả mãnnàng nhanh như vậy.
Sovới bình thường hắn càng thêm kịch liệt hôn hit cùng âu yếm, tra tấn cảm quancủa An Nhược Nhược.
Nhữngngày gần đây, chỉ cần nghĩ đến kế hoạch cười Nguyện Nga Nhi của hắn sinh biến,hắn sẽ trở nên cực kì tức giận, giống như hoan ái cùng Ân Nhược Nhược là mộthình thức phát tiết.
“A…Thiếu chủ… Cầu ngài…” Ân Nhược Nhược kích tình khó nhịn muốn chết, chỉ biết chờđợi hắn dừng tay đừng tra tấn nàng nữa.
“Gấpcái gì?” Nam Cung Mị lạnh lùng cười, đại chưởng cầm chặt đùi non của nàng chậmrãi tiến lên trên, triển khai một hành động khác càng thêm khiêu khích.
“A…A… Thiếu chủ… Van cầu ngài…”
Tìnhdục bị khơi mào nhưng mãi mà không được thoả mãn làm thống khổ, làm ÂnNhược Nhược gần như muỗn phát điên, nàng không kiềm chế được tay tiến vào trongvạt áo Nam Cung Mị, thay hắn cởi bớt quần áo.
Nhìnhình ảnh phiến tình trước mắt, sau lại nghe một tiếng rên yêu kiều, đứng ở mộtbên khuôn mặt Hắc Mộc Điệp sớm đã đỏ bừng nóng ran, giống như phơi nắng mặttrời bị bỏng da vậy.
Nàngbiết chính mình hẳn là phi lễ chớ nhìn, cũng biết chính mình phải lập tức rờiđi, nhưng của nàng hai chân lại giống như hoá đá tại chỗ, không thể di động nửabước.
Ngaytại lúc nàng hoài nghi có phải mặt mình bị nấu chín rồi hay không, đầu Nam CungMị hãy còn đang chôn trong ngực nữ tử kia hôn hít bống nhiên ngẩng lên, hướngvề phía nàng thoáng nhìn.
Đôimắt đên sâu không lường được của hắn, chuẩn xác nhìn trúng ánh mắt của Hắc MộcĐiệp, trong con ngươi không có lấy nửa điểm kinh ngạc, như là từ lúc nàng bướcvào rừng hoa này, hắn liền đã biết sự tồn tại của nàng.
Tronglúc tiếp xúc cùng ánh mắt của hắn, tim Hắc Mộc Điệp tí nữa ngừng đập. Chỉ trongnháy mắt như vậy thôi, nàng thật sự đã nghĩ Nam Cung Mị có thể nhận ra nàng,bất quá, nàng lập tức trấn an chính mình không cần phải lo lắng.
NamCung Mị tuyệt đối không có khả năng nhận ra nàng là ai ! Lần đầu tiên bọn họgặp nhau đã là chuyện cách đây khoảng mấy tháng rồi, mà lúc trước bọn họ cũngchỉ có một đoạn ngắn thời gian bất ngờ gặp gỡ, hẳn là ấn tượng của hắn đối vớinàng không sâu mới đúng.
Huốngchi, hắn ở “Ma kiếm sơn trang” mỗi ngày đều có mỹ nhân làm bạn, khẳng định đãsớm quên một gương mặt nàng mà hắn gặp từ mấy tháng trước! Hắc Mộc Điệp nghĩnghĩ, trong lòng bỗng nhiên có điểm không vui.
Ngaylúc nàng đang phân vân không biết nên hiện thân hay nên tiếp túc trốn tránh,không ngờ Nam Cung Mị lại tiếp tục âu yếm đối với nữ tử kia, hành động của hắnlàm Hắc Mộc Điệp kinh ngạc không thôi.
Hắnchắc chắn đã biết sự có mặt của nàng, thế nhưng còn có thể tiếp tục ôm nữ quầnáo không chỉnh (tề) trong lòng tiếp tục âu yếm? Chẳng lẽ hắn không chút nào đểí sẽ bị người khác nhìn thấy ? Hoặc là, hắn căn bản cố í làm vậy cho nàng xem ?
Lửanóng theo Nam Cung Mị khiêu khích càng lúc càng tăng, hai gò má Hắc Mộc Điệpcũng càng ngày càng hồng đỏ, ngay tại thời điệm nàng chịu không nổi tính quayđầu rời đi, nữ tử kia rốt cuộc phát hiện Nam Cung Mị không yên lòng.
“Làmsao vậy? Thiếu chủ?” Ân Nhược Nhược mở to đôi mắt bị lu mờ vì tình dục chekhuất, thế nên mới phát hiện ánh mắt Nam Cung Mị không hề nhìn trên người nàng.
Nàngnghi hoặc nhìn theo ánh mắt Nam Cung Mị , nhìn thấy rõ ràng một thân ảnh xinhđẹp trốn sau rừng cây.
“Nha!”Ân Nhược Nhược hoa dung thất sắc (gương mặt sợ hãi) kinh hô, vội vàng kéo xiêmy, che khuất thân mình gần như lộ ra vỏn vẹn .
Đâykhông phải là lần đầu tiên nàng cùng Nam Cung Mị hoan ái bên ngoài phòng, nhưngbọn hạ nhân đều biết điều mà tránh đi, bởi vậy nàng cũng không lo lắng cảnhxuân của mình bị lộ ra ngoài, không nghĩ tới hôm nay có người không rõ têntuổi, ở đúng thời điểm mấu chốt tới đây quấy rầy bọn họ, lại còn không biếttránh ở một bên nhìn lén bao lâu, quả thực chán sống!
“Ngươilà người nào? Thật to gan, dám trốn ở chỗ đó rình coi!” Ân Nhược Nhược phẫn nộquát mắng.
HắcMộc Điệp phục hồi lại tinh thần, đem ánh mắt từ trên người Nam Cung Mị hướng vềphía nàng, lập tức đoán ra nữ tử diêm dúa này sẽ là chủ tử tương lai của nàng.
Nànghít sâu, từ chỗ ẩn thân đi ra.
“Hồiphu nhân, nô tỳ là tỳ nữ mới, mới tới ‘Ma kiếm sơn trang’, còn chưa quen thuộcđịa hình, không cẩn thận quấy nhiễu phu nhân, thỉnh phu nhân thứ lỗi.”
ÂnNhược Nhược nguyên bản lửa giận tận trời, nhưng nghe thấy nàng nói trước mộtcâu “Phu nhân,”, sau một câu “Phu nhân”, tâm trạng tràn đầy tức giận lập tứctiêu hơn một nửa.
Tuyrằng nàng biết thân phận mình không có khả năng lên làm “Ma kiếm sơn trang”Thiếu chủ phu nhân chân chính, nhưng mà được một cái tỳ nữ xưng hô phu nhân,vẫn là làm tâm tình nàng sung sướng cực kì.
“Ngươilà tỳ nữ mới tới?” Ngữ khí Ân Nhược Nhược dịu đi rất nhiều.
“Đúngvậy.”
“Lạiđây.” Nam Cung Mị bỗng nhiên mở miệng. “Cùng chủ tử nói chuyện lại đứng xa nhưvậy, trông được sao?”
“Vâng.”Hắc Mộc Điệp mềm mại đáp lời, dưới bốn con mắt chăm chú nhìn, chậm rãi đến gầnhai người bọn họ.
Vừathấy được dung mạo của nàng, mày Ân Nhược Nhược nhanh chóng nhăn lại , nguyênbản hảo tâm tình vì được xưng “Phu nhân” bay sạch không còn một mảnh mà thayvào đó là bản năng báo trước nguy cơ.
“Takhông cần nàng làm tỳ nữ của ta, kêu tổng quản đổi một cái khác đi !” Ân NhượcNhược kiêu căng la hét.
“Cònmuốn đổi?” Nam Cung Mị khơi mào đuôi lông mày, lời nói miễn cưỡng nhắc nhở.“Trong hai tháng vừa rồi, ngươi đã đổi sáu người tỳ nữ rồi.”
“Nhữngtiện tỳ này không có tận tâm hết sức hầu hạ ta, hơn nữa nhấc tay nhấc chân,luôn chọc ta tức giận, ta đương nhiên phải đổi các nàng nha !” Ân Nhược Nhượchợp lí hợp tình nói, một chút cũng không nghĩ là do tính tình của nàng quá mứcđiêu ngoa kiêu căng, luôn vì một chút việc nhỏ đã nổi trận lôi đình.
“Phảikhông? Vậy ngươi tại sao lại không cần nàng ?”
“Này…Ta…” Ân Nhược Nhược ấp a ấp úng không nói được một lí do hợp lí, đành phải phátcáu gắt giọng: “Mặc kệ đi! Ta không cần nàng làm tỳ nữ của ta !”
Nóichuyện gì buồn cười ? Một cái tỳ nữ so với chính mình còn đẹp hơn, làm sao cóthể giữ ở bên người được ? Nếu thiếu chủ di tình đừng luyến (chuyển biến tình cảm koyêu nàng nữa) thìlàm thế nào ? Nàng cũng không phải đứa ngốc!
Lúctrước nàng nghe nói thiếu chủ muốn cưới “Giang Nam đế vương” Phượng Thư Dươngnghĩa muội Nguyệt Nga Nhi làm vợ, đã âm thầm lo lắng, sợ rằng chính mình về sausẽ bị đưa vào lãnh cung, thậm chí là bị Nguyệt Nga Nhi đuổi ra khỏi sơn trang.Sau lại nghe nói Nguyệt Nga Nhi bị nhân nghĩa “Minh vương” Hắc Mộc Dạ cướp đi,nàng còn âm thầm cảm thấy may mắn.
Vốntưởng rằng không có Nguyệt Nga Nhi, sẽ không có người nào đến tranh đoạt tìnhcảm cùng nàng, không nghĩ tới bây giờ lại xuất hiện tiểu tỳ nữ xinh đẹp như hoanày!
Khôngđược! Nữ nhân này thật sự quá đẹp, cho dù trên người chỉ mặc một bộ quần áo đơngiản, nhưng cũng dấu không được vẻ mỹ mạo của nàng, nếu nàng hảo hảo mà trangđiểm này nọ, không biết dung mạo còn nghiêng nước nghiêng thành đến mức nào ?
Ân NhượcNhược tràn ngập địch ý trừng mắt nhìn Hắc Mộc Điệp, hạ quyết tâm nhất định phảiđem nữ nhân này đuổi ra khỏi sơn trang !
“Tamuốn ngươi đi, có nghe thấy không vậy ?” Nàng trỉ trích nói.
“Phunhân thật sự không cần ta ?” Hắc Mộc Điệp mang ra vẻ mặt kinh hoảng thần sắc vôthố. “Nhưng mà tiền tổng quản đưa cho ta, ta đã cầm trả tiền thay nương chữabênh, tất cả đều tiêu hết rồi…”
“Tiêuhết thì tiêu hết, không cần ngươi trả lại, chỉ cần ngươi lập tức rời đi là tốtrồi!” Nàng bất cứ giá nào cũng phải đem tiểu tỳ nữ này tổng ra khỏi cửa!
“Nhưnglà…”
“Không có nhưng là ! Ngươi hiện tại lập tứcliền cút!” Ân Nhược Nhược mất hết tính nhẫn nại quát mắng.
HắcMộc Điệp khó xử cắn thần (môi) cánh hoa, thật sự khôngmuốn rời đi như vậy.
Nóichuyện thật buồn cười ? Nàng thật vất vả mới thuận lợi trà trộn vào “Ma kiếmsơn trang”, làm sao mà cam tâm bị đuổi đi như vậy?
Huốngchi, trải qua một trận loạn thất bát táo thế này, khẳng định Nam Cung Mị sẽkhắc sâu bộ dáng của nàng, sau này nếu nàng lấy thân phận gì để tiếp cận hắn,chỉ sợ sẽ bị phát hiện ngay tức khắc.
“Ngươicòn đứng ở trong này làm cái gì ?” Ân Nhược Nhược bất mãn trừng mắt nhìn nàng.“Ngươi không có nghe rõ lời của ta nói sao ? Hay là muốn ta kêu người đem ngươiđuổi ra ngoài mới được ?”
Mắtthấy Ân Nhược Nhược bất cứ giá nào cũng phải đem nàng đuổi ra khỏi cửa, Hắc MộcĐiệp thấy cực buồn bực nhưng cũng đành bất đắc dĩ.
Mộttỳ nữ nho nhỏ mà lại kiên trì không đi, chỉ sợ sẽ khiến cho trong lòng Nam CungMị sinh nghi ngờ, xem ra tốt nhất nàng lên rời đi trước, sau này tìm biện phápkhác để tiếp cận hắn vậy.
“Nếuphu nhân chán ghét Điệp nhi như vậy, vậy Điệp nhi đi là được.”
Ngaytại lúc Hắc Mộc Điệp xoay người tính rời đi, Nam Cung Mị rốt cục mở miệng.
“Đứnglại.”
HắcMộc Điệp dừng bước chân, xoay người lại.
“Thiếuchủ còn có cái gì phân phó?”
“Talà chủ tử của‘Ma kiếm sơn trang’, ta không muốn ngươi đi, ngươi sẽ không đượcđi.”
HắcMộc Điệp ngẩn người, có điểm không thể tin được trừng lớn mắt.
“Thiếuchủ ý tứ là… Ta có thể lưu lại?”
“Ngươihoài nghi lời nói của ta ?” Nam Cung Mị chớp mi tà nghễ nhìn nàng.
“Không,Điệp nhi không dám.” Hắc Mộc Điệp lập tức giả bộ sợ hãi cúi đầu, để che dấu đôimắt tràn ngập kinh hỉ (kinhngạc hoan hỉ) kia của mình.
Thậttốt quá! Nếu Nam Cung Mị đáp ứng để nàng lưu lại, vậy nàng sẽ không tốn tâm tưsuy tính lẻn vào “Ma kiếm sơn trang” lần nữa thế nà.
“Thiếuchủ, ta đã nói ta không muốn nàng làm tỳ nữ của ta!” Ân Nhược Nhược vừa vội vừatức kháng nghị.
NamCung Mị liếc liếc mắt nhìn nàng một cái, thản nhiên nói: “Ta biết, ta sẽ phânphó tổng quản thay ngươi tìm một tỳ nữ khác vứa í hơn.”
“Mộtkhi đã như vậy, thiếu chủ còn lưu nàng lại đây làm gì?” Ân Nhược Nhược nhíumày, đáy lòng đột nhiên hiện lên một cỗ dự cảm bất hảo.
“Tamuốn nàng hầu hạ bên cạnh ta, làm tỳ nữ bên người của ta.”
“Cáigì?!”
NamCung Mị không biểu hiện kinh ngạc của Ân Nhược Nhược, liền quay đầu đốiHắc Mộc Điệp nói: “Nàng không phải thê tử của ta, ta cũng chưa có lấy vợ, saunày ngươi cứ gọi nàng ân cô nương là được rồi.”
“Vâng.”Hắc Mộc Điệp thuận theo gật gật đầu.
ÂnNhược Nhược sắc mặt bỗng nhiên trở nên cực kì khó coi. Nàng cảm thấy, Nam CungMị giống như đang cố í ở trước mặt tiểu tỳ nữ làm nàng khó xử!
Nàngáp chế tức giận, cười một cách cưng ngắc, nói: “Thiếu chủ, ta nghĩ hay là đừngphiền toái tổng quản thay ta tìm người nữa, ta dùng tỳ nữ này là được rồi.”
Sởdĩ nàng nguyện í thoả hiệp, thứ nhất là không muốn nữ tử xinh đpẹ này trở thànhtỳ nữ bên người thiếu chủ; Thứ hai là sau khi nữ nhân này về dưới tay nàng quảnlí, nàng sẽ đóng cửa lại hảo hảo mà giáo huấn nàng ta !
ÂnNhược Nhược nguyên bản nghĩ rằng bằng Nam Cung Mị sự sủng ái mà Nam Cung Mịngày thường đối nàng, nhất định sẽ đáp ứng yêu cầu của nàng, không nghĩ tới hắnlại không chút do dự cự tuyệt!
“Không,ta muốn nàng làm tỳ nữ bên người của ta.”
“Thiếuchủ!” Ân Nhược Nhược kiềm chế tức giận, không thuận theo hờn dỗi.
“Đừngnữa nói, chuyện này liền quyết định như vậy đi.”
Nghengữ khí Nam Cung Mị í bảo không được xía vào, lại nhìn Ân Nhược Nhược vẻ mặttức giận không cam lòng, trong lòng Hắc Mộc Điệp có một loại khí khoái cảm.
Nhưngmà… Tuy rằng nàng có thể tiếp cận Nam Cung Mị thành công, là một chuyện rấtđáng giá cao hứng, nhưng nàng cảm thấy mọi chuyện thật là thuận theo í muốn quádễ dàng nên trong lòng không khỏi lo lắng, cái này giống như sự yên tĩnh ngắnngủi trước khi cơn bão kéo đến…
***
Saukhi thuận lợi trà trộn vào làm tỳ nữ trong “Ma Kiếm Sơn Trang” thànhcông, Hắc Mộc Điệp tính lấy cớ “Vừa mới vào sơn trang, chưa rõ ràng phươnghướng trong sơn trang” , ở trong sơn trang tự do đi lại thám thính, làm quenmột chút địa hình.
Nhưngmà, nàng còn chưa kịp áp dụng hành động gì, Nam Cung Mị lại đột nhiên pháingười tới truyền lời, muốn nàng lập tức đến thư phòng gặp hắn.
Khôngbiết hắn tìm nàng có chuyện gì? Hắn sẽ không ngay cả thời gian cho nàng nghỉcũng không có, lập tức sẽ sai nàng đi làm việc ?
HắcMộc Điệp có chút nghi hoặc, đi theo người dẫn đường tới phía ngoài thư phòng.Chỉ tưởng tượng đến Nam Cung Mị đang chờ nàng ngay tại bên trong, tim của nàngliền không thể khống chế tốc độ đập.
Thậtlà! Nàng đến đây là thay đại ca điều tra tin tức, tại sao lại có thể bị NamCung Mị ảnh hưởng dễ dàng như thế chứ ? Như vậy chắc chắn sẽ hỏng việc !
HắcMộc Điệp đứng mãi nhắc đi nhắc lại mục đích chính yếu mà nàng tới đây là việclà gì, sau đó mới đưa tay gõ nhẹ cánh cửa thư phòng.
“Ngườinào?” tiếng nói trầm thấp của Nam Cung Mị từ bên trong truyền đi ra.
“Làta, Điệp nhi.”
“Tiếnvào đi .”
“Vâng.”
HắcMộc Điệp hít sâu một hơi, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra. Nhưng mà, nàng mớitiến vào thư phòng một bước, đoi mắt nhìn về phía Nam Cung Mị, những chuẩn bịtâm lí từ trước đều trở thành uổng phí.
Lúctrước, nàng đã từng thấy ngôn hành cùng vẻ mặt của hai nữ nhân trong cửa hàngphục trang đối với Nam Cung Mị thế nào, nàng còn từng cực kì không thích vẻ mặtđó, thậm chí còn thực cố gắng suy nghĩ kháng cự mị lực của Nam Cung Mị, nhưngmà hiện tại nàng không thể không thừa nhận, hắn thật là cái nam tử dễ dàng dụhoặc nữ tử rơi vào lưới tính của hắn.
Nàngphải thật cẩn thận thật cẩn thận mới được, miễn cho còn chưa điều tra được cáigì cho ca ca, thì bản thân mình đã mất tâm, rớt hồn…
Tronglúc Hắc Mộc Điệp đang cố gắng kháng cự mị lực của Nam Cung Mị, Nam Cung Mị cũngđang đánh giá nàng, trong đôi mắt đen sâu không lường được kia có một chút suynghĩ sâu xa.
Khôngbiết vì sao, nữ nhân này làm cho hắn có loại cảm giác như đã từng quen biết,giống như hắn từng ở một thời điểm nào đó, một cái địa phương nào đó gặp quanàng.
Hắnnhìn nàng không chớp mắt, cố gắng lục lại hình dáng của nàng trong trí nhớ,nhưng nghĩ mãi mà cũng không ra mình gặp tiểu tỳ nữ xinh đẹp này lúc nào, làhắn đã quá đa nghi sao ?
“Lạiđây.” Hắn mở miệng kêu.
Nghemệnh lệnh của hắn, đáy lòng Hắc Mộc Điệp sinh ra một loại kháng cự cảm giác,làm nàng có chút do dự không tiến lên.
Chỉlà đứng cách xa hắn như vậy, nàng đã khó kháng cự được mị lực của hắn, nếu tớigần hắn quá mức, chỉ sợ không quản được tâm tư của bản thân mình !
“Lạiđây, đừng để ta phải nói lại lần thứ hai.” Nam Cung Mị nhíu mày, đối với của sựchần chờ nàng có chút bất mãn.
Ngữkhí mang theo cảnh cáo của hắn làm cho Hắc Mộc Điệp đột nhiên hoàn hồn, lúc nàymới nhớ tới thân phận của nàng bây giờ là tỳ nữ,làm sao lại không nghe theophân phó của chủ tử được?
Tà vương diễn tỳ - Chương 03.1
“Vâng.” Nàng điềm đạm cúi đầu, đi đến trướcmặt Nam Cung Mị. “Chủ tử có gì phân phó? Điệp nhi nhất định làm tốt hết sức.”
NamCung Mị nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt lấy một giây nào, nói: “Ngẩng đầulên.”
HắcMộc Điệp thuận í nghe theo, mà nàng vừa mơi ngẩng đầu lên, liền thấy gương mặthắn gần ngay trước mặt, khuôn mặt tuấn mĩ kia cùng đôi mắt sâu không lườngđược, làm nàng không thể khắc chế mặt đỏ tim đập.
“Ngươilà người nào?”
NamCung Mị tiếng nói mềm nhẹ dị thường, nhưng Hắc Mộc Điệp nghe lại cảm thấy kinhhãi không thôi, nguyển bản cảm giác tim đập thình thịch đều bị bản năng phòngbị thay thế tất.
Hắnvì sao lại hỏi như vậy? Chẳng lẽ hắn phát hiện ra cái gì không thích hợp? Haylà… hắn nhận ra nàng?
Không!Không có khả năng! Hắn căn bản không biết nàng, hơn nữa cách ăn mặc của nàngcùng với mấy tháng trước gặp hắn là hoàn toàn bất đồng, một người là thiên kimquần áo hoa lệ, một người là giả dạng tỳ nữ ăn mặc đơn giản, nàng không tin NamCung Mị có thể nhận ra nàng.
“Talà Điệp nhi nha!” Nàng cố ý giả bộ vẻ mặt vô tội cùng đơn thuần.
“Tahỏi là… lai lịch của ngươi như thế nào?” Nam Cung Mị trực tiếp làm sáng tỏ.
HắcMộc Điệp khẽ rùng mình, nàng biết Nam Cung Mị nổi lên lòng nghi ngờ đối vớinàng, nàng phải phải cẩn thận ứng đối, không để cho hắn có cảm giác kỳ quái.
“Điệpnhi chỉ là một người bình thường mà thôi, là một tiểu tỳ nữ gia cnảh nghèo khổa! Chủ tử vì sao lại hỏi như vậy?” Nàng giả bộ khó hiểu hỏi.
“Bởivì ngươi chẳng giống tỳ nữ bình thường chút nào cả.” Nam Cung Mị nhìn thẳng vàomắt của nàng, giống như muốn nhìn sâu trong nội tâm của nàng, muốn nhìn thấuhết thảy tâm tư nàng.
Tuyrằng nàng mặc bộ quần áo bằng vải thô đơn giản, nhưng mà khí chất toát ra từcon người nàng thật sự không giống với nữ nhi con nhà nghèo từ bé đã giống khốnkhổ. Hơn nữa, con ngươi của nàng quá mức tinh xán linh động, còn có…
Hắnbỗng nhiên vươn tay, vuốt ve hai má của nàng, đôi má mềm mại mịn màng không tỳvết, một chút cũng không giống nữ tử nhiều năm chịu cảnh cuộc sống khốn khó.
“Thiếu…Thiếu chủ làm sao vậy…” Hắc Mộc Điệp không dự đoạn được hành động đường đột nhưthế của hắn, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể lí giải hết tại sao.
“Làmsao là làm sao ?”
“Thiếu,thiếu chủ thỉnh tự trọng…” Hắc Mộc Điệp lắp bắp nói.
Tựtrọng? Nam Cung Mị cười nhạo một tiếng, như là nghe thấy chuyện khiến thiên hạchê cười. Hắn chẳng những không thu tay về, đại chưởng thậm chí còn từ trêngương mặt mịn màng của nàng chậm rãi trượt xuống cổ của nàng.
Cảmnhận được hơi ấm từ bàn tay của hắn, Hắc Mộc Điệp thiếu chút nữa nhịn khôngđược phát ra một tiếng thở dài khoan khoái. Nhưng mà, ngay lúc sau đó, bàn tayto của hắn không hề báo trước nắm chặt cổ của nàng, lực đạo to lớn như vậy tuỳthời có thể làm đứt đoạn kinh mạch của nàng!
HắcMộc Điệp một tiếng kinh suyễn (cólẽ là kinh ngạc ngộp thở ?!), ngạc nhiên trừng lớnmắt.
Hắnvì sao lại bóp cổ của nàng ? Chẳng lẽ… Hắn muốn giết nàng?
“Tamặc kệ thân thế của ngươi như thế nào, nhưng nếu ngươi làm ra hành động khôngkhôn ngoan mà chọc giận ta, ta sẽ không tha thứ cho ngươi, biết chưa?” Nam CungMị lấy thanh âm ôn nhu nhất phun ra một câu uy hiếp chí mạng.
HắcMộc Điệp cổ họng bị hắn bóp chặt, ngạt thở không thể trả lời câu hỏi của hắn,nước mắt đã tràn đầy trên khoe mắt như trực trào ra.
Ngaytại thời điểm nàng nghĩ Nam Cung Mị đang thật sự muốn giết chết nàng, hắn lạiđột nhiên buông tay. Nhưng mà, nàng còn không kịp hít thở không khí, khuôn mặttuấn tú của hắn liền gần sát bên cạnh.
Nànghô nhỏ một tiếng, bản năng muốn né tránh, nhưng Nam Cung Mị lại nắm chặt đằngsau cổ nàng, không cho nàng trốn thoát, mà đôi môi nóng rực của hắn cũng chuẩnxác áp chết đôi môi đỏ mọng của nàng, thừa dịp nàng mở miệng kinh hô, càng tiếnthêm một bước xâm lược vào khoang miệng của nàng.
Tronglúc nhất thời kinh ngạc Hắc Mộc Điệp không thể phản ứng được cái gì, nàng chưabao giừo nghĩ tới hắn lại có những hành động như vậy !
Đốimặt với sự cưỡng hãn chiếm đoạt của hắn, tuy rằng nàng biết nàng cần phải khángcự, nhưng mà hắn quá rõ ràng làm thế nào để mê hoặc một tiểu nữ tử, cho nênnàng căn bản không phải đối thủ của hắn !
Lítrí bạc nhược của nàng không địch nổi với tốc độ trầm
luân,thậm chí dưới hơi thở nóng rực của hắn còn tiêu thất tán loạn…
NamCung Mị nhấm nháp những gì ngọt nhất của nàng, chỉ đến lúc nàng không thể thởnổi nữa, hắn mới buông nàng ra.
“Ngươithực ngọt, làm cho người ta không thể chỉ lướt qua, bằng vào điểm này, cho dùngươi có mang theo dụng í gì đến, ta cũng sẽ lưu ngươi tại bên người.”
Nghelời nói của hắn, Nguyên bản Hắc Mộc Điệp đang lúc í loạn tình mể mới thanh tỉnhlại. Nghĩ tới vừa rồi nàng sa voà trong nụ hôn của hắn, thậm chí còn không nhịnđược mà đáp lại hắn, khuôn mặt xinh đẹp của nàng trong nháy mắt liền đỏ bừng.
Nàngvừa thẹn vừa quẫn thối lui, nhưng bởi vì quá mức nóng vội bối rối, cho nên cướcbộ có chút lảo đảo.
“Cẩnthận, đừng để ngã bị thương.” Nam Cung Mị đúng lúc đỡ lấy nàng, giải cứu việcnàng có khả năng sẽ ngã xuống đất chật vật.
Nghehắn mềm nhẹ dặn dò, làm tim Hắc Mộc Điệp bỗng nhiên đập liên hồi, nàngcũng biết, mình mà đối đầu với hắn chắn chắn không có nửa phần thắng. Bởi vìchỉ một câu thuận miệng của hắn, một hành động tuỳ tiện của hắn, đều có thể dễdàng tác động vào lòng của nàng.
Ánhmắt Nam Cung Mị dừng ở khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng của nàng, trên gương mặt tuấnmị thoáng chút mỉm cười, như là thực vừa lòng với phản ứng mê loạn của nàng.
“Tốtlắm, đi xuống đi! Có việc gì ta sẽ gọi ngươi.”
Lờinói của hắn giống như một lệnh đặc xá, làm Hắc Mộc Điệp đánh một hơi thở dàinhẹ nhõm thật to.
“VậyĐiệp nhi trước tiên lui xuống.”
Nàngvội vàng chạy khỏi thư phòng giống như chạy nạn, cả người hư nhuyễn vô lực dựavào cột trụ bên ngoài hành lang thở gấp, bất giác bàn tay đưa lên sờ sờ đôi môiđỏ mọng vừa bị nhấm nháp.
Hồitưởng lại vừa rồi Nam Cung Mị đã hôn nàng cuồng nhiệt mãnh liệt như thế nào,tim Hắc Mộc Điệp đạp như trống trận, thật lâu sau vẫn chưa thể bình phục…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...