Tà vương diễn tỳ - Chương 01
Chợlớn sau giờ ngọ không khí thật nhộn nhịp vui vẻ.
Trẻcon chạy nhảy qua lại trên đường cái rộng lớn, tiếng rao to của những người bánhàng nghe không dứt bên tai. Nào là bánh bao, bánh bèo, son bột nước, đến tranhchữ, vải vóc, châu hoá trang sức, đủ loại kiểu dáng đủ loại thương phẩm làm chongười mua hàng chỉ thấy muốn hoa mắt váng đầu, chẳng kịp chọn lựa thứ gì cả.
Nóinhư vậy, trong tình cảnh đó, nhìn qua nhìn lại đã không kịp thấy gì rồi, làmsao còn có thể chú ý người khác ở trên đường làm cái gì ? Nhưng mà, giờ phútnày lại có một nữ tử đã hấp dẫn không ít ánh mắt.
Ngườinày là cô nương tuổi chừng 17 18. Sở dĩ khiến người khác phải dừng lại quan tâmkhông chỉ bởi vì nàng có một mái tóc đen dài thẳng mượt như thác nước; Cũngkhông phải chỉ bởi vì nàng có một đôi mắt to sáng trong suốt, hay là do có mộtđôi môi đỏ mọng khép hờ, lại càng không chỉ vì nàng có một thân hình lung linhmạn diệu (thế cuối cùng là vì cái gì vậy cha ?)
Dungmạo kiều diễm vô song của nàng, quả thât là nguyên nhân chính hấp dẫn ánh mắtcủa mọi người, nhưng mà mọi người kinh diễm nhiều bao nhiêu thì càng cảm thấytò mò về lai lịch của nàng bấy nhiêu.
Dùsao, trông nàng cả người đều là lăng la tơ lụa hàng thượng đẳng, cho dù nàngkhông phải nữ nhi của một vương tôn quí tộc nào đó, thì cũng chắc chắn làthiên kim của một nhà giàu. Mà một nữ tử như vậy, xuất môn ra ngoài lại khôngcó lấy một tỳ nữ hay hộ vệ đi theo, cái này chứng tỏ nàng không tầm thường.
“Ai,vị cô nương áo trắng kia là người nào nha ?” Một gã nam nhân tầm hai mười tuổinhịn không được quay sang hỏi chủ quầy bán bánh bao mong muốn tìm hiểu được lailịch của giai nhân.
“Tacũng không hiểu được” Chủ quầy bánh bao lực bất tòng tâm lắc lắc đầu “Ta chỉbiết cứ cách dăm bữa nửa tháng là nàng lại đến chợ đi dạo, còn lại ta khôngbiết thêm gì cả”
“Làmsao có thể ? Ngươi không phải đã bán bánh bao ở trong này nhiều năm sao, tạisao lại không biết được ? Chẳng lẽ ngươi chưa bao giờ hỏi qua nàng sao ?”
“Tađương nhiên có hỏi qua a!”
“Vậynàng nói như thế nào ?” Nam tử tò mò truy vấn, mộtvài người qua đường nghe thấy chuyện bọn họ nói, tất cả đều tò mò dừng lại nghe.
Nhìnmấy gương mặt hau háu muốn biết đáp án kia, chủ hàng bánh bao có chút bất đắcdĩ nhún nhún vai.
“Nàngta cái gì cũng không nói, lập tức chuyển đề tài sang chuyện khác. Cô nươngngười ta đã không muốn nói, ta cũng không thể cầm dao dí cổ bắt nàng nói phảikhông ?”
Vừanghe hắn nói vây, trên mặt mấy nam nhân đều không giấu đượng thất vọng, hiểnnhiên mọi người đều muốn biết lai lịch của nữ tử xinh đẹp kia
“Tạisao lại thần bí như vậy ? Chẳng lẽ nàng là tiểu thư con nhà ai cũng không mộtai biết cả sao ?”
“Ai,xem ra là không ai biết thật đâu”
Ngaytại lúc mấy nam nhân tiếc nuối đồng thanh thở dài, lão bản bán tranh chữ độtnhiên bày ra vẻ mặt đắc ý cười trộm
“Hắchắc hắc, cũng không phải không có ai biết hết !”
Mấynam nhân đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo ánh mắt đều hưng phấn sáng loá lên.
“Chẳnglẽ ngươi biết lai lịch của nàng ?”
“Đúngvậy !” Lão bản bán tranh chữ vừa nói, vừa ưỡn ngực vênh mặt, một bộ dáng kiêungạo vô cùng.
“Thậtvậy hả ? Ngươi làm sao mà biết được ? Nói không chừng ngươi chỉ là thuận miệngbịa chuyện thôi !” Chủ hàng bánh bao có chút không phục nói.
“Khôngphải ta bịa chuyện đâu ! Ta thật sự biết lai lịch của nàng !” Lão bản bán tranhchữ vội vàng thanh minh. “Có một lần, vị cô nương kia đến quán tranh chữ của tamua tranh, ta xem nàng tâm tình rất vui vẻ, liền thừa cơ cùng nàng hàn huyênvài câu, từ lời nói của nàng ta mới biết được thân thế của nàng a.”
Vừanghe thấy ông ta nói như vậy, mấy tên nam tử kia đều chạy đến trước cửa hàngtranh chữ, đến ngay cả chủ quán bánh bao cũng tạm ngừng buôn bán, một lòng muốnthám thính lai lịch của giai nhân.
“Ngươibiết những cái gì ? Nói mau a!”
“Vịcô nương kia rốt cuộc là người ở đâu ?”
“Nàngtên gọi là gì ? Có hứa gả cho nhà ai hay chưa ?”
“Khụ!Ân, các người nghe cẩn thận” Lão bản quán tranh chữ thần bí hề hề, đè thấpthanh âm nói “Nàng chính là muội muội của “Minh Vương” Hắn Mộc Dạ tên là HắcMộc Điệp”
“Cáigì ? Minh Vương ?!”
Vừanghe đến cái tên này, biểu tình của mấy nam nhân kia đang hưng phấn nhảy nhótthoáng chốc cứng đờ, có người thậm chí nhịn không được rùng mình một cái, giốngnhư có cơn gió lạnh thổi qua vậy.
“Ngươinói người xưng “Minh Vương” kia có phải là “Huyền minh thành” thành chủ Hắc MộcDạ không ?”
“Đúngvậy, chính hắn !” Lão bản quán tranh chữ khẳng định gật đầu
“Khôngthể nào ! Nàng thế nhưng….. thế nhưng lại là muội muội của Minh Vương…”
Mấynam nhân đều mang vẻ không dám tin, khuôn mặt vốn xấu hổ ban đầu giờ hoá thànhkhiếp sợ cùng không thể tin.
Kỳthật cũng khó trách bọn họ phản ứng như vậy, dù sao danh hiệu “Minh Vương” nàycũng khiến người ta tâm sinh khiếp sợ. Bởi vậy, mặc dù Hắc Mộc Điệp có một vẻđẹp khuynh thành, nhưng bọn hắn vẫn thấy nên bảo trì khoảng cách với nàng có vẻtốt hơn, bởi vì ai cũng không dám đắc tội với “Minh Vương” – người có thể quyếtđịnh sống chết của người khác.
“Ai,nhìn các ngươi kìa, toàn là đại nam nhân lại bị doạ thành như vậy, nghe đượcsao ?”
Lãobản bán tranh chữ không chịu nổi lắc lắc đầu “Kỳ thật Mộc Điệp cô nương tínhtình hiền lành, một chút cũng không hề đáng sợ.”
“Nhưngnàng là muội muội của “Minh Vương”, chỉ sợ không ai dám tới cửa cầu hôn đi?”Ông chủ quán bánh bao có chút khiếp đảm nuốt nuốt nước miếng.
“Thối! Có dám hay không là một chuyện, có được hay không lại là một chuyện khác.Ngươi muốn đi cầu hôn, cũng phải xem Mộc Điệp cô nương có để ngươi vào trongmắt hay không nữa !”
“Haha, nói cũng đúng” Mấy nam nhân cùng nhau gật gật đầu, dù sao, đường đường làmuội muội của “Huyền Minh Thành” thành chủ lại lấy một ông chủ bán bánh bao nhỏbé, nhìn thế nào cũng không thấy xứng đôi.
“Cácngươi cười cái gì mà cười ? Ta chưa nói muốn đi cầu hôn !” Ông chủ bán bánh baođỏ mặt tía tai cãi lại.
“Tuyrằng miệng ngươi chưa nói, nhưng vẻ mặt chính là bộ dáng cóc ghẻ muốn ăn thịtthiên nga a” Lão bản bán tranh chữ tiếp tục giễu cợt hắn.
“Nóihươu nói vượn ! Tầm bậy tầm bạ ! Ta không nghe ngươi nói linh tinh nữa, ta quaylại bán hàng đây !” Ông chủ cửa hàng bánh bao có chút thẹn quá hoá giận, thởphì phì trở về đứng cạnh lồng hấp bánh bao của hắn.
Hắnlớn tiếng thét to mời chào khách hàng, ánh mắt lại nhịn không được hướng HắcMộc Điệp nhìn lén một cái, dung mạo xinh đẹp cùng thân ảnh yểu điệu kia làm hắnkhó có thể rời ánh mắt, dù cho nàng đã đi vào quầy quần áo, hắn vẫn si ngốcnhìn cửa quầy bố trang ( cửa hàng quần áo ), thật lâu không rời đi khỏi đó.
“Ngườita đã đi rồi, vẫn còn nhìn không ngừng, ngươi nói đối với nàng không có mộngtưởng mờ ám, ai tin ?” Lão bản bán tranh chữ giống như muốn cùng hắn gây chiếnkhông bằng, luôn tìm cơ hội để giễu cợt hắn.
“Câmmiệng !” Ông chủ cửa hàng bánh bao buồn bực quát, khuôn mặt đồng thời cũng đỏbừng lên.
***
HắcMộc Điệp tiến vào cửa hàng bán trang phục, liền bị một cái liếc mắt sắc bén củalão bản nhìn trúng,nhiều năm kinh nghiệm buôn bán ngay lập tức hắn nhận ratrang phục nàng mặc đều thuộc hàng thượng hạng, thầm nhủ khách quí tới cửa rồi.
“Hoannghênh hoan nghênh! Xin hỏi cô nương đã nhìn được cái gì vừa í hay chưa ?” BốTrang Lão bản thân thiện đón tiếp,đem hai vị cô nương hãy còn đang đứng trongcửa hàng vứt cho tiểu nhị tiếp đón.
HắcMộc Điệp mỉm cười, nói: “Lão bản không vội, cứ để tự ta đi xem qua một lượt đã,ngài hay nhất vẫn là tiếp đón mấy vị khách nhân này trước đi!”
“Ác,được rồi! Vậy cô nương cứ từ từ xem, chậm rãi chọn, vải vóc trong cửa hàng củata đều thuộc loại nhất đẳng, ngài cứ việc yên tâm.”
“Tađã biết, cám ơn lão bản.”
HắcMộc Điệp đứng trong cửa hàng phục trang chậm rãi chọn lựa, nàng tính chọn chomình cùng đại ca mấy khối vải dệt để may quần áo, cùng với vài món vật dụng vặtvãnh khác.
Kìthật mấy việc nhỏ vụn vặt thế này, đại khái có thể giao cho mấy người hầu trong“Huyền Minh Thành” để họ lo liệu, nhưng cái chính là do nàng thích đến chợ đidạo một chút, thậm chí ngay cả một tì nữ hay hộ vệ cũng không mang.
Đạica nàng tuy nói rằng nữ tử một mình đi dạo ngoài đừng phố không thoả đáng cholắm, nhưng biết rõ cá tính nàng thích tự do tự đại, để tránh phức tạp liền tuỳnàng đi, dù sao nàng cũng biết một chút công phu quyền cước, mặc dù không sosánh được với võ lâm cao thủ, nhưng dùng để bảo vệ bản thân thì cũng dư sức.
Huốngchi, bằng trí tuệ thông minh bẩm sinh của nàng, muốn bắt nàng phải chịu thiệtcũng không có chuyện đó đâu!
Tronglúc Hắc Mộc Điệp đang chuyên tâm chọn ít vải may quần áo, bên tai truyền đếnthanh âm hai vị cô nương khác đang nói chuyện với nhau…
“Nóicho ngươi nghe a! Cuối tháng trước, cha ta đi ‘Ma kiếm sơn trang’ làm khách, taquấn quít đòi cha ta mang ta đi, kết quả gặp được ‘Ma kiếm sơn trang’ thiếu chủđó!”
“Thậtsao?” Một nữ tử khác hưng phấn đến mức tí nữa thì hét thất thanh ngay tại chỗđông người. “Nghe nói Nam Cung Mị tuấn mỹ vô trù, chỉ là một ánh mắt liền đủ đểhồn xiêu phách lạc, rốt cuộc là thật, hay giả?”
Nghecác nàng nói chuyện, Hắc Mộc Điệp thiếu chút nữa nhịn không được phụt ra mộttiếng bật cười
Chỉcần một ánh mắt liền đủ để hồn xiêu phách lạc? Chuyện này cũng không phải ngherất thái quá đi! Người tên Nam Cung Mị kia cũng không phải Quỷ Vô Thường chuyênđi câu hồn người khác !
Ngaytại Hắc Mộc Điệp lắc đầu bật cười, đồng thời lại nghe được thấy hai nữ tử tiếptục nói “ánh mắt ta cùng Nam Cung Mị chỉ giao nhau trong nháy mắt, nhưng mà tâmcủa ta phát lạnh” …
“Làthật, kia tuyệt đối không phải tung tin vịt! Tuy rằng hoàn toàn bị hắn nắm bắthết cả rồi !Cho tới bây giờ ta cũng chưa gặp qua mĩ nam tử nào lại cao cườngnhư hắn vậy, hắn quả thực rất giống một vị tiên thượng, không phải phàm nhân!”
“Thậtsự? Ai, ta cũng tốt muốn gặp hắn, cho dù chỉ có liếc mắt một cái cũng tốt!”
Nghehai nữ tử kia ngữ khí kích động không thôi, Hắc Mộc Điệp không tin lắm, nhướncao đuôi lông mày, nhưng trong lòng cũng không khỏi có chút tò mò.
Ngườixưng “Ma kiếm sơn trang” thiếu chủ Nam Cung Mị, đến tột cùng là bộ dáng bìnhthường ra sao ? Chẳng lẽ trên đời này thật có nam tử tuán mĩ đến độ người tađều nhất nhất nghe theo, hay chỉ nhìn liếc mắt một cái liền thần hồn điên đảo ?
Trongkhi Hắc Mộc Điệp đang cố gắng tưởng tượng Nam Cung Mị bộ dáng ở trong đầu, bỗngcó một nữ tử chạy tới đại môn của cửa hàng phục trang …
“Trờiạ! Ta thật không dám tin nữa!” Nàng ta nói như thét lên, giọng điệu vui sướngnhư sắp ngất đến nơi.
“Làmsao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Tavừa gặp Nam Cung Mị!”
“A!Thật sao ? Ở nơi nào?” Một nữ tử khác đang đi ngoài đường cũng chạy vội vàođứng cạnh cửa. “Trời ạ! Là nam nhân kia sao? Khó trách ngươi vừa gặp đã thươnghắn!”
HắcMộc Điệp thật sự rất muốn xem xem nam tử trong miệng các nàng có bao nhiêu tuấnmĩ vô trù, vừa nghe gặp Nam Cung Mị ngay tại bên ngoài, nàng cũng bất giác xoayngười hướng ra ngoài phố.
Ngaytại cái nhìn đầu tiên, ánh mắt nàng liền bị hấp dẫn mà khoá chặt một nam nhânngồi trên khoái mã.
Nhấtđịnh là hắn!
Tuyrằng chưa từng gặp qua Nam Cung Mị, nhưng Hắc Mộc Điệp cũng tin tưởng nhất địnhlà hắn! Dù sao, hắn thật sự là trông cũng rất được!
Chodù đi giữa một đám thị vệ, cả người hắn vẫn là chói mắt nhất, rất tự nhiên nhưvậy nhưng lại có thể hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Bởi vậy, toàn bộ ngườitrong chợ, không chỉ có mình nàng cùng mấy cô nương kia, cơ hồ là ánh mắt củatất cả mọi người đều tự chủ không được mà nhìn hắn.
NamCung Mị như là sớm thành thói quen trở thành tiêu điểm chú mục của mọi người,thần sắc hắn tự nhiên xoay người xuống ngựa, một gương mặt tuấn mỹ, dáng ngườicao lớn, cùng với động tác xuống ngựa gọn gàng, lập tức rước về một đống ánhmắt ái mộ của hàng loạt các cô nương.
Trongánh mắt chú mục của mọi người, không biết hắn hướng ra phía sau phân phó vớithị vệ tuỳ tùng cái gì, thị vệ tuỳ tùng lập tức cưỡi ngữa chạy đi, y theo hắnphân phó mà đi làm.
HắcMộc Điệp nheo lại ánh mắt, cẩn thận đánh giá hắn đang đứng lặng bên trong đámngười, trong lòng không hiểu sao lại đập mạnh không ngừng.
Nàngphải thừa nhận, nam nhân này hấp dẫn nữ tử toàn thiên hạ hoàn toàn tự nhiên.Nàng tin tưởng, chỉ cần hắn có tâm dụ dỗ, rất khó có ai thoát khỏi mị lực củahắn.
Ngaytại thời điểm Hắc Mộc Điệp đang âm thầm xoi mói hắn, Nam Cung Mị như là pháthiện ánh mắt của nàng, bỗng nhiên quay đầu nhìn lại đây, mà hành động này củahắn, lập tức làm mấy cô nương đứng cạnh cửa kia kích động đến muốn ngất.
“A!Hắn nhìn về phía bên này kìa !”
“Haylà hắn nhận ra ta đến đây?”
“Phảikhông? Nói không chừng hắn là đang nhìn ta kìa!”
“Làmgì có chuyện ấy ! Hắn nhất định là đang nhìn ta!”
“Lờinày của ngươi có í tứ gì hả ? Chẳng lẽ không phải là hắn nhìn ta sao ?”
Chỉlà một ánh mắt của Nam Cung Mị, liền khiến hai tỷ muội trong chớp mắt trở mặtthành thù.
Nhưngmà, châm chọc là, Nam Cung Mị căn bản không nhìn bất kì ai trong hai người cácnàng cả.
Cặpmắt đen thẫm sâu thẳm không lường được của hắn đã tự động lực bỏ qua hai nữ tửđang đứng cạnh cửa tranh cãi nhau, cùng với đôi mắt của Hắc Mộc Điệp tương hợpgiao nhau.
Khoảnhkhắc giao tiếp nhau đó, tim Hắc Mộc Điệp bỗng nhiên run lên, giống như bị kimđâm sâu vào trong tâm.
Nàngphản xạ tính nhanh chóng xoay người, tránh đi ánh mắt của hắn, giả bộ đang chămchú chọn lựa vải vóc. Nhưng mà, tốc độ tim đập không ngừng không ngừng ngày mộttăng.
Đếnkhi phát hiện mình phản ứng theo bản năng, Hắc Mộc Điệp không khỏi âm thầm buồnbực.
Nàngđang làm cái gì vậy? Bất quá là cùng hắn bốn mắt nhìn nhau thôi, cũng khôngphải ăn cắp ăn trộm gì của người ta, vì sao nàng lại hành xử giống như ngườiphạm phải sai lầm mà trốn tránh ánh mắt của hắn?
Khôngđược! Thân là “Minh vương” muội muội, nàng cũng không thể làm ra chuyện khiếnngười khác phải khinh thường được !
Nàngthở sâu, sau khi cố gắn ộn định nhịp tim đạp của mình, lập tức ngang cẳm quayđầu lại, không ngờ lại phát hiện Nam Cung Mị sớm đã biến mất không rõ tung tích.
Nhìn về nơi hắn vừa đứnglại, trong lòng Hắc Mộc Điệp bỗng nhiên nổi lên một loại cảm giác khó có thểdiễn tả thành lời, giống như trong lòng đột nhiên thiếu một góc, không biết mấtmát ở chỗ nào…
***
Bởivì đã không có tâm tư yên tĩnh hảo hảo mà chọn lựa vải dệt, vậy nên Hắc MộcĐiệp một nửa súc vải cũng không mua, liền ly khai cửa hàng phục trang.
Nàngcó chút không yên lòng đành đi lòng vong quanh chợ một lát, sau khi mua một ítson bột nước, liền quyết định dẹp đường hồi phủ.
Trênđường đi ra ngoại thành, nàng bỗng nhiên dừng cước bộ, gương mặt xinh đẹp trànđầy kinh ngạc. Bởi vì nàng đột nhiên phát hiện, theo suốt quãng đường đi, gươngmặt tuấn mỹ của của Nam Cung Mị thế nhưng vẫn xoay quanh ở trong đầu của nàng!
Tạisao có thể như vậy? Điều này thật sự là rất khác thường!
Chẳnglẽ thật sự giống như lời nói của hai vị cô nương vừa nãy, chỉ là cùng Nam CungMị ánh mắt giao nhau trong khoảnh khắc, nàng liền bị câu dẫn tâm hồn?
Không!Điều này sao có thể xảy ra ?
Nếuso sánh về vẻ bề ngoài, Nam Cung Mị đúng thật là tuấn mỹ vô trù, nhưng đại canàng Hắc Mộc Dạ cũng coi như là một nam tử tuấn tú bất phàm, này mười mấy nămqua nàng sớm xem chán khuôn mặt tuấn tú của đại ca nàng, cho nên không thể cókhả năng hắn trưng ra bộ mặt của mình liền đủ để làm nàng thần hồn điên đảo nha!
Vậy…Nàng rốt cuộc vì cái gì lại khác thường như thế ?
Làvì đôi mắt đen thăm thẳm không lường được của hắn ? Hay là bởi vì khí thế tônquí bất phàm giống như quân vương của hắn ? Hoặc là… Có cái nguyên nhân gì màngay cả nàng cũng không thể giải thích nổi?
HắcMộc Điệp nhíu lại mi tâm âm thầm suy tư (>”< nhíu giống thế này á ?), tạisao nghĩ mãi cũng không ra đáp án.
< class="calibre10">“Quênđi! Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Hắn có cái gì tốt đáng để ta lo lắng?” Hắc MộcĐiệp lắc đầu, vứt bỏ vấn đề phiền lòng này.
< class="calibre10">Đốivới nàng mà nói, Nam Cung Mị chẳng qua là một người xa lạ ngẫu nhiên gặp trênđường mà thôi, trong lúc đó bọn họ chỉ có một lần gặp nhau ngắn ngủi, về saunhất định không còn gặp lại nhau nữa, một khi đã như vậy, nàng cần gì phải đuổitheo truy cứu tâm tư nhất thời khác thường của mình làm gì ?
< class="calibre10">HắcMộc Điệp đem tâm tư sớm theo trên người Nam Cung Mị kéo lại, một lần nữa bướctrên đường về.
< class="calibre10">Nhưngmà, ngay lúc nàng mới ra khỏi thành không lâu, khi nàng đang muốn rẽ vào đườngmòn trong rừng hướng tới “Huyền minh thành”, bỗng nhiên nàng dừng lại vẻ mặtcảnh giác.
< class="calibre10">Nàngcảm nhận rất sâu sắc, phía khu rừng trước mắt có người.
< class="calibre10">Vìcẩn thận tránh bị phát hiện, nàng bước đi thật nhẹ nhàng, tìm chỗ cây rừng chekhuất chậm rãi đi tới, nín thở đảo mắt xem xét tình huống xung quanh mình, quảnhiên phát hiện cách đó không xa có thân ảnh của ba người.
< class="calibre10">Bọnhọ là loại người nào? Đứng ở trong này làm cái gì?
< class="calibre10">HắcMộc Điệp một bên đoán, một bên nhìn xuyên thấu qua những khe hở kẽ lá tham dò,phát hiện rõ ràng ba người kia là hai nữ tử đứng bên trong cửa hàng phục trangvừa nãy cùng Nam Cung Mị!
< class="calibre10">Nàngkinh ngạc ngây ngẩn cả người, một chút cũng không nghĩ tới nàng còn có thể gặplại bọn họ.
< class="calibre10">Bangười này tại sao lại xuất hiện ở trong này ? Bọn họ đang nói chuyện gì vớinhau ? Căn cứ vào lòng hiếu kỳ cho phép, Hắc Mộc Điệp nín thở, nghiêng tai lắngnghe bọn họ đối thoại…
< class="calibre10">“Haivị cô nương, có chuyện gì sao? Có phải có chỗ nào cần tại hạ cống hiến sức lựchay không ?” Nam Cung Mị khẽ cười một chút hỏi.
< class="calibre10">Hắnvừa mới đi vào trong rừng, tính một mặt nhìn xem phong cảnh, một mặt chờ tuỳtùng tiến hành xong công việc về báo cáo lại, kết quả phát hiện hai nữ nhân nàytừ đầu đã đi theo hắn, như là muốn tiến đến bắt chuyện cùng hắn, nhưng mà khôngcó dũng khí làm vậy
< class="calibre10">Vềnhững phản ứng của nữ nhân, hắn rất rõ ràng. Hắn chỉ cần liếc một cái cũng đủbiết vẻ mặt của hai nữ nhân này đã bị khuynh đảo dưới mị lực của hắn rất sâurồi.
< class="calibre10">Chẳngqua, nữ nhân “hoàn phì yến gầy” hắn đã gặp nhiều, nếu phải có dung mạo tuyệt lệchi tư, hắn chẳng thèm để trong mắt ! Mà hai nữ nhân trước mắt này không cóthượng đẳng dung mạo, cũng không có dáng người khiến người ta phải bộc phát,thật sự càng xem càng thấy đần độn vô vị.
< class="calibre10">Bấtquá, xem các nàng nhiệt tình yêu quí hắn như thế, mà hay hắn lại không có việcgì để làm, đơn giản liền cùng các nàng tâm sự chút chiuyện phiếm , coi như làgiết thời gian đi!
< class="calibre10">“A…Này thôi… Là có chuyện này… Nam Cung công tử…” Một trong hai nữ tử lắp bắp mởmiệng, vừa thấy liền biết đang cố gắng suy nghĩ ra đề tài gì để nói chuyện vớihắn.
< class="calibre10">“Cônương biết ta là ai sao?” Nam Cung Mị có chút kinh ngạc nhướn nhướn đuôi lôngmày.
< class="calibre10">“Đươngnhiên biết!” Nữ tử kia lập tức gật đầu nói. “Cuối tháng trước ta có cùng theocha tới “Ma Kiếm Sơn Trang” làm khách, không biết Nam Cung công tử còn nhớ rõta không ?”
< class="calibre10">NamCung Mị đầu tiên là ngẩn ra, tiện đà cười nói: “Đương nhiên nhớ rõ, ta làm saomà quên được? Ngươi là nữ nhi của Đỗ gia tiêu cục Đỗ Thừa Xa tên Đỗ NhượcNhược, đúng vậy không?”
< class="calibre10">“Đúng! Không nghĩ tới Nam Cung công tử còn nhớ rõ tên của ta.” Vẻ mặt Đỗ Nhược Nhượcmột bộ thủ sủng nhược kinh
< class="calibre10">“Têncủa mỹ nhân, ta như thế nào lại quên được?” Nam Cung Mị tươi cười lộ ra một tiakhinh thường, chỉ tiếc Đỗ Nhược Nhược đắm chìm ở bên trong kinh hỉ không thểnhìn ra.
< class="calibre10">Trênthực tế, nếu không phải nàng ta nhắc rằng cuối tháng trước có cùng cha tới “MaKiếm Sơn Trang” làm khách, hắn căn bản đã sớm quên người như nàng. Sở dĩ hắn cóthể nhớ được tên của nàng, là vì thị thiếp được hắn sủng ái vừa vặn cũng tên“Nhược Nhược”, muốn quên cũng khó.
< class="calibre10">Mắtthấy Đỗ Nhược Nhược chiếm cứ hết mọi sự chú í của Nam Cung Mị, nữ tử đi cùngđứng một bên cũng không cam yếu thế chủ động bắt chuyện trước.
< class="calibre10">“NamCung công tử, ta là bằng hữu của Nhược Nhược tên Bạch Thuỷ Hà, vừa lúc nãyNhược Nhược có kể chuyện cuối tháng vừa rồi tới “Ma Kiếm Sơn Trang” làm khách,thật trùng hợp lại gặp được ngươi ở đây.”
< class="calibre10">“Phảikhông? Kia thật đúng là rất trùng hợp.” Nam Cung Mị cũng vui lòng cấp Bạch ThuỷHà một chút mỉm cười,khuôn mặt tuấn mị tươi cười kia làm hai nữ nhân thần hồnđiên đảo.
< class="calibre10">Thối!Thật sự là quá đáng ! Hắc Mộc Điệp nhịn không được phát ra một tiếng “xuỳ”khinh thường.
< class="calibre10">Bộdáng hai nữ nhân kia chỉ vì Nam Cung Mị mà í loạn tình mê, thật sự làm ngườikhác không thể nhìn nổi ! Mà thái độ của Nam Cung Mị làm nàng rất chán ghét.
< class="calibre10">Namnhân này khẳng định biết mị lực của bản thân mình thế nào, cũng biết hai nữ tửnày rất mê muội hắn, nếu như hắn không có tình cảm gì với các nàng, lại còn cốtình làm cho các nàng thêm hãm sâu vào trong mộng tưởng, đây chẳng phải liềnmột lúc làm thương tâm tận hai người sao ?
< class="calibre10">“Đúngrồi, không biết Nam Cung công tử nghỉ tại trấn này bao lâu ?” Đỗ Nhược Nhượcđem Bạch Thuỷ Hà vứt sang một bên, nói. “Tiêu cục là nhà của ta cách đây khôngxa, không biết Nam Cung công tử có nguyện í di giá hay không, để cho cha conta có dịp báo đáp ân tình công tử đã khoản đãi cha con ta đợt vừa rồi ?”
< class="calibre10">“Ai,ta đến đây là vì có một số việc trọng yếu cần phải xử lí, lập tức sẽ lại trở vềphía nam, thật không có cách nào ở lâu hơn. Ý tốt của cô nương, tại hạ chỉ cóthể ghi ở trong lòng.”
< class="calibre10">“Nhưvậy a! Thật sự là rất đáng tiếc.” Trên mặt Đỗ Nhược Nhược thất vọng rõ ràng.“Không biết Nam Cung công tử tính tiếp theo đi đâu?”
< class="calibre10">“Tamuốn đến Giang Nam Phượng gia tìm người.”
< class="calibre10">“GiangNam Phượng gia?” Bạch thủy hà xen mồm vào hỏi. “Nam Cung công tử người muốntìm, chẳng lẽ là ‘Giang Nam đế vương’ danh xưngPhượng Thư Dương?”
< class="calibre10">“Đúngvậy, đúng là hắn. Bạch cô nương thật là không đơn giản, còn biết người xưng‘Giang Nam đế vương’ là ai.” Bìnhthường những cô nương gia giáo không biết chuyện trong giang hồ nhiều lắm.
< class="calibre10">“Khôngcó, ta chỉ trùng hợp nghe cha ta nhắc tới qua một lần thôi.” Nam Cung Mị chỉkhen ngợi một câu như vậy, hai gò má Bạch Thuỷ Hà lập tức đỏ bừng.
< class="calibre10">Mắtthấy Bạch Thuỷ Hà lại đoạt đi lực chú í của Nam Cung Mị lần nữa, Đỗ Nhược Nhượccó chút mất hứng trừng mắt nhìn nàng liếc trắng một cái, cũng chưa từ bỏ í địnhlại mời Nam Cung Mị một lần nữa. “Kia như vậy đi! Nếu Nam Cung công tử làm xongviệc mà có thời gian rảnh, có thể đến nhà của ta làm khách, cha ta nhất định sẽhảo hảo chiêu đãi ngươi!”
Tà vương diễn tỳ - Chương 01.1
< class="calibre10">“Chuyệnnày không vấn đề gì ? Có thể tái kiến hai vị cô nương, cũng là vinh hạnh củatại hạ.”
< class="calibre10">Hừ!Hắc Mộc Điệp chán ghét nhăn lại mi tâm (>”Ngaytại lúc nàng xem cũng đã xem đủ, nghe cũng đã nghe đủ, đang định xoay người rờiđi, ánh mắt Nam Cung Mị đột nhiên nhìn lại đây, trùng hợp cùng tầm mắt của nànggiao nhau lần nữa!
< class="calibre10">Bịhắn phát hiện! Cả người Hắc Mộc Điệp cứng đờ, trong lòng đột nhiên như lâm vàomột trận bối rồi vô thố, thiếu chút nữa lại phản xạ xoay người chạy đi.
< class="calibre10">Ổnđịnh! Không được chạy trối chết! Dưới đáy lòng nàng thét lớn ra lệnh cho chínhmình.
< class="calibre10">Thânđường đường là “Minh vương” muội muội, nàng làm sao có thể hành động giống cáinông cạn tục tằng tầm thường nữ tử, tùy tùy tiện tiện liền quỳ gối dưới mị lựccủa Nam Cung Mị ?
< class="calibre10">HắcMộc Điệp ngẩng cao đẩu, giả bộ mình như người đi đường chẳng may đi ngang qua,từ chỗ ẩn thân bước ra. Nhưng mà, nàng càng cố tỏ ra bộ dáng không có việc gìbao nhiêu, thì biểu hiện của nàng càng không tự bấy nhiêu , hai tay hai chânđều cứng ngắc như bức tượng đá.
< class="calibre10">Vô ímột cái là son bột nước vừa rồi nàng mua ở chợ đều rơi hết xuống đất.
< class="calibre10">“Khôngxong!” Nàng hô nhỏ một tiếng, vội vàng khom người nhặt nhạnh, bàn tay nhỏ nhắnxinh đẹp mềm mại lại đặt lên đại chưởng to lớn nam tính của một người.
< class="calibre10">“Ngươi…”Tim Hắc Mộc Điệp đột nhiên run lên, nghĩ thế nào cũng không tưởng được hắn lạigiúp đỡ nàng nhặt nhạnh đồ đạc.
< class="calibre10">Nàngchưa kịp phản ứng, Nam Cung Mị đã kéo tay nàng, đem lòng bàn tay của nàng mởra, đem hộp son trong tay hắn để lại vào trong lòng bàn tay mềm mại của nàng, cũngvì thể mà thuận tiện cầm bàn tay của nàng.
< class="calibre10">Bàntay to lớn của hắn nắm trọn bàn tay tinh xảo mềm mại của nàng bên trong, hơi ấmtheo lòng bàn tay hắn cuồn cuộn truyền đến, trong nháy mắt đã làm hỗn loạn tâmHắc Mộc Điệp.
< class="calibre10">“Lạithấy mặt.” Nam Cung Mị nhìn nàng đến không kịp chớp mắt một cái, trong đôi mắtđen như mực trừ bỏ kinh diễm vì dung mạo mĩ lệ của nàng, cũng có một tia tò mòvề thân thế của nàng. (mộtông thì nhìn rồi ai cũng mất hồn, còn 1 bà nhìn rồi ai cũng tò mò thân thế,chết cười.)
< class="calibre10">Bìnhthường những nữ tử tầm thường khác, ai cũng hao hết tâm tư tìm cách tiếp cậnhắn, hấp dẫn sự chú í của hắn, nhưng nàng lại như thể cách hắn càng xa càng tốtvậy.
< class="calibre10">TimHắc Mộc Điệp rung động không ngừng, không nghĩ tới vừa rồi trong cửa hàng phụctrang ánh mắt hai người có giao nhau một ti, thế nhưng hắn vẫn có thể nhận ranàng.
< class="calibre10">Nàngngẩng đầu muốn nói cái gì đó, lại trong khoảnh khắc nhìn đến đôi mắt của hắn,trong đầu trống rỗng, hoàn toàn quên sạch mình vừa nãy đang định nói cái gì.
< class="calibre10">Cặpmắt sâu không lường được kia của hắn như một cục nam châm có lực hút mạnh mẽ,chặt chẽ hút chặt lấy hồn của nàng, làm cho nàng không thể dời ánh mắt đi nơikhác, chỉ có thể say mê mụ mị trong ánh mắt của hắn…
< class="calibre10">Ngaytại thời điểm nàng kinh ngạc nhìn Nam Cung Mị, Đỗ Nhược Nhược cùng Bạch Thuỷ Hàđứng một bên dùng ánh mắt hâm mộ, cùng ghen tị, căm giận, bất bình trừng trừngnhìn nàng, như là hận không thể cùng nàng tráo đổi vị trí, trở thành người maymắn được Nam Cung Mị ôn nhu cầm tay kia.
< class="calibre10">Maymắn? Không thể nào?!
< class="calibre10">Nghĩđến đó một tia í thức đột nhiên thoáng qua trong đầu của nàng, Hắc Mộc Điệpkinh ngạc đến ngây ngẩn cả người, gương mặt tươi cười xinh đẹp nhưng lại biểuhiện không thể tin.
< class="calibre10">Hắnkhông được sự đồng í của nàng liền tuỳ tiện cầm tay nàng, hành động đường độtthô lỗ như vậy, nàng lại cảm thấy may mắn ? Trời ạ! Không phải đầu óc nàng cóvấn đề gì đi ?
< class="calibre10">Dướiđấy lòng Hắc Mộc Điệp vừa âm thầm quở trách chính mình, vừa dùng sức lôi taycủa mình về, một câu cũng không nói, xoay người bước đi.
< class="calibre10">“Khoanđã !”
< class="calibre10">Thânhình Nam Cung Mị nhoáng một cái đã nhanh chóng chặn trước đường đi của nàng.
< class="calibre10">HắcMộc Điệp nhăn lại mi tâm, mặt cười trầm xuống trừng mắt nhìn hắn.
< class="calibre10">“Ngươimuốn làm cái gì? Đừng chặn đường!”
< class="calibre10">Thíađộ không thân thiện của nàng làm Nam Cung Mị ngạc nhiên nhướn nhướn mày. “Tạihạ giúp đỡ cô nương, tại sao ngay một tiếng cảm ơn cô nương cũng không nói?”
< class="calibre10">HắcMộc Điệp hừ nhẹ một tiếng, ngữ khí có chút không kiên nhẫn nói: “Chẳng lẽ ngươichưa từng nghe qua câu ‘Thi ân không vọng báo’(giúp đỡ ko cần trả ơn) sao? Huống chi, ngươi giúp ta lần này cũng chỉ là nhấc tay chi lao(tiệntay thì làm ko tốn sức) !”
< class="calibre10">Lờivừa nói ra miệng, khiến ngay cả Hắc Mộc Điệp cũng không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
< class="calibre10">Nàngkhông phải là người không hiểu cảm ơn người khác như thế nào ! Bình thường chodù chỉ nhận của người khác một chút giúp đỡ, nàng cũng đều nói cảm ơn rất thánhí, nhưng vì cái gì giờ phút này, đối mặt Nam Cung Mị, nàng lại có bộ dáng kiêucăng điêu ngoa như thế này ?
< class="calibre10">Vìcái gì lại như vậy đâu? Chẳng lẽ nàng căn bản không cần lưu í hình tượng củamình trong mắt hắn hay là nàng cũng giống những nữ tử kia cố í làm vậy để hắnchú í ?
< class="calibre10">“NamCung công tử, nữ nhân này thật là quá đáng”
< class="calibre10">ĐỗNhược Nhược thanh âm tức giận xen lẫn ghen tị, đánh gãy Hắc Mộc Điệp suy nghĩ.
< class="calibre10">“Đúngvậy ! Nàng quả thực là được tiện nghi còn khoe mẽ!” Bạch Thuỷ HÀ cũng nói hùatheo Đỗ Nhược Nhược, căm giận bất bình trừng mắt nhìn Hắc Mộc Điệp.
< class="calibre10">Nữnhân này tự dưng ở đâu xen ngang vào làm các nàng rất tức giận, có thể được NamCung công tử cầm tay, đó là chuyện khiến người tag hen tị cỡ nào, nhưng vẻ mặtnữ nhân này không có lấy nửa phần may mắn, thậm chí còn bày ra thái độ chánghét đến cực điểm , thật sự là rất đáng giận!
< class="calibre10">“Tanói ngươi là loại nữ nhân không biết phân biệt phải trái, còn không mau cùngNam Cung công tử xin lỗi ?”
< class="calibre10">“Đúngvậy a! Khoái đạo khiểm!”
< class="calibre10">Hainữ nhân này người tung kẻ hứng, làm Hắc Mộc Điệp nghe xong đầy một bụng hoả khí.
< class="calibre10">“Thậtlà nực cười ! Ta chẳng làm cái gì sai cả, tại sao ta lại phải nói xin lỗi vớihắn ?” Nàng tức giận trừng mắt nhìn Nam Cung Mị liếc trắng một cái, quát:“Tránh ra!”
< class="calibre10">NamCung Mị thật sự rất muốn ngăn nàng lại, nhưng thoáng nhìn thấy tuỳ tùng của hắnđã xong việc trở lại, đang cưỡi ngựa tiến về phía hắn báo cáo.
< class="calibre10">Nghĩtới hắn còn phải tới Giang Nam Phượng gia bàn chuyện tình trọng yếu, nữ tửtrước mắt này tuy rằng đặc biệt nhưng cũng không quan trọng bằng chuyện của hắn.
< class="calibre10">“Liềnnhư ngươi mong muốn vậy !” Sau khi hắn thâm sâu liếc mắt dò xét Hắc Mộc Điệpmột cái, liền thật sự tránh sang một bên, không những thế còn hướng về phía ĐỗNhược Nhược cùng Bạch Thuỷ Hà nói: “Hai vị cô nương, sau này còn gặp lại.”
< class="calibre10">Saukhi nói xong, cũng không chờ các nàng đáp lại, hắn một mạch xoay người lênngựa, cũng không quay đầu lại một cái rời đi cùng với tuỳ tùng.
< class="calibre10">HắcMộc Điệp ngẩn người, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng cái gì cả.
< class="calibre10">Nàngthật sự đã nghĩ hắn sẽ tiếp tục dây dưa với nàng một lúc lâu nữa, không nghĩtới hắn lại dễ dàng tránh ra như vậy. Một chút thái độ lưu luyến cũng không có,làm lòng nàng bỗng nhiên xuất hiện một loại cảm giác kì lạ, như là có chút thấtvọng, cũng có chút mất mát…
< class="calibre10">Nàngkinh ngạc nhìn thân ảnh Nam Cung Mị đã rời đi, mãi đến khi nhìn không thấy nữamới thu hồi tầm mắt. Lúc nàng đang muốn xoay người dời đi, ánh mắt vô tình liếcvề phía Đỗ Nhược Nhược cùng Bạch Thuỷ Hà.
< class="calibre10">Thấyvẻ mặt các nàng vẫn đang lưu luyến si mê, Hắc Mộc Điệp không khỏi âm thầm kinhhãi, thậm chí còn nhịn không được đem tay lên sờ sờ mặt mình.
< class="calibre10">Nàngvừa rồi không phải cũng dùng vẻ mặt giống các nàng kia để nhìn theo Nam Cung Mịđã rời đi chứ ?
< class="calibre10">Không!Không có khả năng! Hắc Mộc Điệp gấp rút trấn định tâm lí, hoàn toàn bác bỏ suynghĩ mình cũng có hành động giống hai nữ tử kia.
< class="calibre10">Nàngcố suy nghĩ sang chuyện tình khác để quên đi loại cảm xúc khó hiểu trong lòngnày, kiêu ngạo ngẩng đầu, xoay người rời đi.
< class="calibre10">Nàngvừa đi, vừa cố gắng nói thầm với chính mình không được để Nam Cung Mị ảnh hưởngtới tâm tư, nhưng gương mặt tuấn mỹ vô trù kia của hắn cùng đôi mắt đen thẳmsâu không lường được kia, lại vẫn không ngừng mà hiện lên trong óc nàng, suốtdọc đường đi vẫn không ngừng nhiễu loạn tâm tư của nàng. Thậm chí, nàng đã điqua cả phiến rừng, đến khi đang bước trong sơn đạo bí mật dẫn về “Huyền Minhthành”, còn không kìm lòng mình mà dừng chan ngoái đầu lại nhìn.
< class="calibre10">Chỉ nhìn thấy trước mặtmình là một rừng cây xanh rì, Đáy lòng Hắc Mộc Điệp hiện lên một loại dự cảm kìdị… nàng cùng Nam Cung Mị gặp nhau vừa rồi, có lẽ không phải là lần cuốicùng…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...