“Đây là kỳ bảo thế gian hiếm thấy, sau khi đạt được bảo vật này Vạn Bảo Các ta đã phải sử dụng tất cả các loại phương pháp cũng chưa từng biết được trong đó ẩn chứa điều gì. Chỉ có thể biết vật này không sợ bất kỳ một loại lửa nào trong thiên hạ, cho dù là Minh Hỏa có thể đốt sạch vạn vật cũng không cách nào tổn hại nó một chút nào... Hôm nay, Vạn Bảo Các ta lấy ra tham gia bán đấu giá, hy vọng có thể vì bảo vật tìm được lương chủ, cũng không mai một bảo vậy như thế này.”
Trên đài đấu giá, miệng lưỡi bán đấu giá sư của Vạn Bảo Các lưu loát khen hạt châu không rõ lai lịch kia đến trên trời có dưới đất không gì bằng. Vốn là hạt châu không thu hút chút nào trong nháy mắt bị hắn khen thành một món kỳ bảo mơ hồ, dẫn tới các đạo nhân mã rối rít nhôn nhao muốn thử.
“Đừng dài dòng, nhanh bắt đầu đi!”
“Đúng là, một viên châu chẳng ra gì đều được ngươi khen thành thần khí, loại không rõ lai lịch này cũng đừng chậm trễ thời gian mọi người.”
“Rõ ràng cho thấy một viên tị hỏa châu luyện chế thất bại, được ngươi vừa nói đã thành Thiên Địa kỳ bảo, nhanh lên, đừng lãng phí thời gian của mọi người...”
...
Đối mặt các loại thúc giục và chất vấn, trên đài sắc mặt bán đấu giá sư như cũ không thay đổi nói: “Thỉnh chư vị an tâm chớ nóng vội, là minh châu hay là phế thạch ven đường, nếu đã là đồ lên bàn Vạn Bảo Các đấu giá, xin mời mọi người cho Vạn Bảo Các vài phần mặt mũi, không cần phá hủy quy củ của Vạn Bảo Các.”
Người ở dưới đài từ từ an tĩnh lại, đằng sau Vạn Bảo Các lại là Vạn Bảo Thương Hội, bọn họ không dám đắc tội.
“Tị hỏa châu này giá quy định là ba nghìn kim tệ, chư vị có thể bắt đầu đấu giá.”
Tiếng nói cứng rắn của Bán đấu giá sư vừa thốt ra, đã có người bắt đầu kêu giá.
“Ba nghìn năm trăm kim tệ. Vừa lúc con gái của ta là Hỏa thuộc tính linh căn, mua về đưa cho nàng làm món đồ chơi.”
“Lão tử ra ba nghìn sáu trăm kim tệ.”
“Ta cũng vậy muốn nhìn một chút này hạt châu đến cùng là cái bảo bối gì? Ta ra bốn ngàn kim tệ.”
“Hừ! Có chút như vậy mà cũng đòi tăng giá, các ngươi cũng không biết xấu hổ kêu ra miệng, bổn đại gia ra tám ngàn kim tệ.”
“Ta ra chín ngàn kim tệ.”
“Một vạn kim tệ.”
...
Nghe một tiếng lại một tiếng gọi giá, Dạ Thất Thất lập tức cảm thấy đổ mồ hôi!
Lúc này nàng ở trong tình thế bắt buộc, nhưng bây giờ trên người nàng ngay cả mười cái kim tệ cũng không có. Mà trước mắt người ta cũng đã thét giá tiền lên một vạn kim tệ rồi, hơn nữa nhìn điệu bộ này còn muốn tăng thêm nữa. Nàng liền sờ sờ túi tiền của mình, ở trong lòng đổ một vốc mồ hôi lạnh.
Cũng may gặp được chủ tớ của Kim tử, nếu không nàng cũng chỉ có thể nhìn xem, hận đến cong tâm cong phổi.
“Kim tử, đến lúc rồi, ngươi có thể kêu giá.” Thời điểm giá tiền thét lên hai vạn kim tệ, trên cơ bản đã không có người nào còn hứng thú. Dạ Thất Thất thấy thời cơ đã đến liền ý bảo Kim tử có thể bắt đầu kêu giá.
“Được.” Kim tử gật đầu đáp ứng, mở miệng hô: “Ba vạn kim tệ.”
Khóe miệng Dạ Thất Thất co giật hai cái, tên này thế nhưng một lần thêm một vạn kim tệ...
Chẳng lẽ hắn không biết tiền này tốn ra sau khi rời khỏi đây nàng còn phải đến trả sao? Quả nhiên không phải là tiền của hắn, một chút cũng không có cảm giác đau lòng.
“Ba vạn một ngàn kim tệ.”
Thời điểm Dạ Thất Thất cho rằng không có người cùng bản thân tranh giành đột nhiên toát ra một giọng nói quen thuộc.
Dạ Thất Thất nhíu mày, chẳng lẽ Hàn Thu cũng biết bí mật Nghịch Thiên Châu?
“Ba vạn năm ngàn kim tệ.” Kim tử tăng giá lần nữa.
“Ba vạn sáu ngàn kim tệ.”
“Bốn vạn kim tệ.”
“... Bốn vạn một ngàn kim tệ.” Lần này rõ ràng Hàn Thu có chút chần chờ, giống như đang suy tư hạt châu không rõ lai lịch này có đáng đồng tiền hay không.
Hắn không thiếu tiền, nhưng hắn cũng không muốn tốn mấy vạn kim tệ mua về một phế hạt châu vô dụng.
“Năm vạn kim tệ. Đây là giá cuối cùng ta ra, nếu như vị nhân huynh kia còn muốn tiếp tục ra giá, ta chỉ có thể bỏ qua.” Dạ Thất Thất cắn răng một cái để cho Kim tử liền trực tiếp thét giá lên năm vạn, còn nói ra lời nói này.
Quả nhiên, sau khi Kim tử nói như vậy, Hàn Thu do dự một lát, cuối cùng không có tiếp tục gọi giá.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...