Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Thấy bộ dáng xù lông của nàng, đáy mắt Viêm Minh thoáng hiện lên vẻ khác thường. Đợi nàng rống xong mới nhàn nhạt liếc nàng một cái, nói: "Kim tử, mang nàng đi rửa ráy sạch sẽ."

"Vâng." Đáy mắt thị đồng tên Kim tử chợt hiện lên tia khiếp sợ, ánh mắt nhìn Dạ Thất Thất cũng thay đổi không giống như vừa rồi, tiến lên cung kính nói với nàng: "Cô nương, mời!"

Dạ Thất Thất liếc mắt, đứng yên tại chỗ không thèm nhúc nhích: "Không muốn đi, nhìn quen gương mặt thật xinh đẹp của chính mình rồi, giờ đổi khẩu vị cũng không tồi. Các ngươi không muốn nhìn cũng đừng nhìn, ở bên cạnh ngây ngốc đi, tỷ không muốn gặp các ngươi." Nói xong, nàng phất phất tay giống như đuổi ruồi, vẻ mặt tràn đầy ghét bỏ.

Bụng Dạ Thất Thất đầy oán khí không có chỗ xả, nén giận đã lâu, mặt hàng kia còn dám chê nàng bẩn, nàng hận nghiến răng nghiến lợi, càng muốn đối nghịch với hắn, không để cho hắn như ý.

"Quân thượng..." Kim tử nhìn ra quân thượng đối vị cô nương trước mắt này hết sức đặc biệt, không dám mạo phạm.

"Tùy nàng." Viêm Minh quét mắt nhìn vẻ mặt tràn đầy quật cường của Dạ Thất Thất, lạnh lùng nói một câu, rồi sau đó xoay người đi về hướng cầu thang.


Dạ Thất Thất không nói hai lời theo sau, nói giỡn, đây là nàng mạo hiểm nguy hiểm tính mạng đổi lấy, làm sao lại không đi? Nàng lại không ngốc?

Nàng chú ý tới nam nhân kia cũng không có làm cái gì, cũng không có người dẫn đường, trực tiếp đi xuyên qua kết giới vậy mà không có bị Tử Tiêu Lôi đánh. Nàng mới vừa đến gần đã nhìn thấy trên kết giới có một tầng lôi quang (tia chớp) màu tím, tia chớp lập lòe giống như đang cảnh cáo nàng vậy, nàng tức giận đến nghiến răng.

Kết giới chết tiệt, người bày ra kết giới này nhất định là nữ nhân, hơn nữa còn là cái loại rất háo sắc hết sức háo sắc kia...

Nàng nghiến răng, thầm nghĩ, nếu nàng gặp được cái tên háo sắc bày ra kết giới này nàng nhất định sẽ đánh một trận, con mẹ nó quá hại người!

"Hắt xì..." Ngoài trăm dặm, trong một cái sân nhỏ đơn sơ giản dị truyền đến một tiếng hắt xì chấn động.

Một thân áo trắng, bóng người đang ngồi vật lộn ở giữa một đống dược liệu. Ban nãy vừa hắt hơi chính là hắn, sờ sờ cánh mũi, nhỏ giọng trề môi kêu gào: "Nhất định là có người ở sau lưng mắng ta, nếu để ta biết là ai nhất định lột da hắn xuống mang phơi khô làm thuốc dẫn."

...

"Cầm lấy." Viêm Minh ném một khối ngọc bài cho Dạ Thất Thất, lạnh lùng phun ra hai chữ.

"Cái gì vậy?" Dạ Thất Thất tiếp nhận ngọc bài lật qua lộn lại nhìn một lần, không có gì đặc biệt, là ngọc bài hết sức bình thường: "Cho ta cái này làm gì?" Nàng trông thấy mặt khác của ngọc bài viết hai chữ Vạn Bảo, trong đầu đột nhiên xuất hiện người Vạn Bảo Các nói với nàng, chẳng lẽ đây là ngọc bài thân phận giá trị một trăm kim tệ?


Phải nói thật, Vạn Bảo Các xác thực quá lừa gạt, loại ngọc bài bình thường này một kim tệ có thể mua một đống, đi vào Vạn Bảo Các lại phải trả một trăm kim tệ một cái, quả nhiên là gian thương!

"Giữ cẩn thận, tiền ngươi bán thân đều ở bên trong." Sau khi Viêm Minh bỏ lại những lời này, lãnh khốc xoay người, bỏ lại nàng một người đứng ở ngoài kết giới ngổn ngang trong gió.

Tiền bán thân...

Dạ Thất Thất nhìn ngọc bài trong tay mình, khóc không ra nước mắt, khi nào thì nàng đáp ứng bán thân?

Thân thể của nàng giá có thấp như vậy sao? Chỉ có giá trị như một khối ngọc bài rách nát vậy?

"Đợi chút... Khi nào thì ta nói muốn bán thân? Ngươi đừng lừa dối người thành thật." Dạ Thất Thất sững sờ, khi tinh thần phục hồi lại phát hiện hai chủ tớ kia đã không thấy, vội vàng đuổi theo. Nàng cũng không muốn không giải thích được liền bán chính mình đi rồi, chỉ vì một chút xíu kim tệ như vậy, kia cũng quá lừa gạt.


Viêm Minh nhìn Dạ Thất Thất đang chặn ở trước mặt hắn, con ngươi màu bạc lóe lên, ý cười thoáng qua nhạt như không thể nhận ra vui vẻ từ đáy mắt. Lòng Dạ Thất Thất tràn đầy tức giận nên không có phát giác được biến hóa của hắn, giống như con mèo xù lông trừng mắt với hắn: "Thu hồi lại ngọc bài rách nát của ngươi đi, ai biết trong đầu ngươi lại nghĩ thủ đoạn biến thái gì hành hạ người, tỷ không có rảnh quan tâm ngươi." Nói xong, nàng nhét ngọc bài vào trong tay hắn, kiêu ngạo như con khổng tước xoay người muốn rời đi.

"Quy củ tiến vào Vạn Bảo Các, một trăm kim tệ mua ngọc bài thân phận, hiện tại ngươi đi vào lại không có ngọc bài thân phận này, nếu như bị điều tra ra sẽ lọt vào truy sát của Vạn Bảo Thương Hội phát lệnh truy nã. Ngươi xác định ngươi muốn trả cái này lại cho ta?" Viêm Minh hời hợt nói.

Thân thể Dạ Thất Thất cũng dừng lại, một lát sau xoay người trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt kia, giống như con cọp muốn ăn thịt người vậy, hung thần ác sát.

"Tới cùng ngươi muốn thế nào?" Dạ Thất Thất xem như đã hiểu, hàng này chính là tên tiểu nhân phúc hắc âm hiểm đến không có biên giới, làm sao nàng lại trêu chọc phải người như vậy chứ?

"Đừng ném, tiền bán thân của ngươi." Viêm Minh một lần nữa ném ngọc bài cho nàng, khóe môi hơi gợi lên đường cong nhạt không thể nhận ra, lạnh lùng nói: "Bản Đế không có thiếp thân thị nữ, về sau ngươi liền hầu hạ ở bên cạnh Bản đế." Một câu nói, Dạ Thất Thất trở thành vật sở hữu của hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui