Editor: Tương Ly
Lăng Trung Thiên biết rõ Dạ Thất Thất đối với nhi tử của mình phi thường mê luyến, cố ý nhắc tới nhi tử để nàng cam tâm tình nguyện cùng mình rời đi, tuy nhiên...
“Vị đại thúc này, ngươi là cha vị hôn phu của ta đúng không?” Dạ Thất Thất cắt đứt lời Lăng Trung Thiên, hỏi một vấn đề theo người khác thấy thì rất ngu ngốc.
“Không sai.” Lăng Trung Thiên không rõ chuyện gì, nhưng vẫn trả lời vấn đề của nàng.
“Cho nên, chuyện giữa ta và nhi tử người, ngươi có thể toàn quyền làm chủ?” Nàng tiếp tục hỏi.
“Đương nhiên.” Lăng Trung Thiên cho rằng nàng vì sợ hãi Vân Tiêu không thích nàng nên mới hỏi như vậy, cho nên lúc trả lời vấn đề này hai đầu lông mày mang theo nhàn nhạt tự hào.
“Tốt lắm, thứ này ngươi thay nhi tử của ngươi nhận đi.” Dạ Thất Thất từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy được gấp làm bốn đưa cho Lăng Trung Thiên, ở thời điểm hắn chuẩn bị thu tờ giấy kia, bên môi nàng quyến rũ ra thoáng cái cười tà, mở miệng nói,
“Phong hưu thư này là lần đầu tiên ta viết, hành văn có chút không lưu loát, bút dùng để viết hưu thư là than củi ta nhặt được trong bếp, dù sao đều là màu đen cũng không có gì sai biệt lắm. Tín vật đính hôn sớm đã bị nhi tử của ngươi lấy về, hưu thư ta cũng viết xong, ngươi cũng thay nhi tử của ngươi nhận, việc hôn sự này cũng chính thức xóa bỏ. Đúng rồi, tín vật của ta kính xin đại thúc nhớ trả lại cho ta, nếu không ta liền đem hưu thư này thông cáo thiên hạ, thuận tiện để thế nhân xem Lăng gia đại danh đỉnh đỉnh đến tín vạt đính hôn cũng tham ô, chắc hẳn đến lúc đó danh tiếng Lăng gia nhất định sẽ truyền xa, không ai không biết, không người nào không hiểu.”
Thư hưu phu? Từ hôn?
Mấy người ở đây đều bị lời của nàng làm cho choáng váng không hiểu ra sao, nhất là Lăng Trung Thiên, như thế nào hắn lại thay Vân Tiêu từ hôn? Còn có thư hưu phu kia, đây rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
Bất quá rất nhanh, hắn đã hiểu ý tứ trong lời nói của Dạ Thất Thất...
“Dạ Thất Thất, ngươi có ý gì? Ngươi biết điều này đại biểu cái gì không?” Mở tờ giấy trong tay ra, nhìn nội dung trên giấy được viết bằng than củi màu đen, Lăng Trung Thiên giận trừng mắt Dạ Thất Thất, ánh mắt lạnh như băng mang theo sát ý!
Hưu thư này... Bên trong, thế nhưng liệt kê mười 'Tội trạng' của Vân Tiêu!
Nội dung như sau:
Một, trêu hoa ghẹo nguyệt, hưu!
Hai, bất hiếu không đức, hưu!
Ba, không là xử nam, hưu!
Bốn, đối với ta không tốt, hưu!
Năm, sống quá đần độn, hưu!
Sáu, không biết làm cơm, hưu!
Bảy, không có trách nhiệm, hưu!
Tám, không thú vị, hưu!
Chín, không lãng mạn, hưu!
Mười, nhìn hắn khó chịu, hưu!
...
Toàn bộ mười điều, nhất là chữ hưu đằng sau mỗi điều, phá lệ chói mắt.
Nhi tử Lăng Trung Thiên hắn là nhân trung chi long, thiên tư thông minh, thiên phú cực mạnh, tuổi còn trẻ đã có tu vi đỉnh cấp địa giai, hiện tại lại bị củi mục ghét bỏ đến nông nỗi như thế này, hành động của nàng đem Lăng gia hắn đặt vào chỗ nào? Nếu không phải còn muốn lợi dụng nàng đạt được thần khí, hắn hận không thể một chưởng giết chết nàng!
Dạ Thất Thất dường như không nhìn thấy gương mặt khó coi ẩn nhẫn của Lăng Trung Thiên, thẳng lung đứng ở bên cạnh Dạ Quân Nham, giúp hắn rót một ly trà nóng, “Cha, ngài uống trà.”
“Thất Thất...” Dạ Quân Nham cảm thấy nữ nhi kể lúc trở về sau khi rời nhà trốn đi liền trở nên có chút không giống, chẳng lẽ đoạn thời gian ở bên ngoài kia gặp sự tình làm nàng phát sinh biến hóa lớn như thế?
Hắn căn bản không có nghĩ tới, Dạ Thất Thất trước mắt này căn bản không phải nguyên bản nữ nhi của hắn, giữa hai người tự nhiên sẽ có chỗ bất đồng.
“Cha, ngài ở một bên xem, về sau chuyện này nữ nhi sẽ cho ngài câu trả lời thỏa đáng.” Trông thấy trên mặt Dạ Quân Nham tái nhợt che kín lo lắng, tâm Dạ Thất Thất trở nên ấm áp.
Là lão thiên gia phá lệ rủ lòng thương xót sao? Một đời này nàng có cha mẹ đối xử tốt vô cùng, bù lại đáy lòng nàng kiếp trước trống vắng tình thân.
“Thất Thất, Lăng bá phụ niệm tình ngươi trẻ người non dạ, không tính toán với ngươi, chuyện này coi như chưa bao giờ phát sinh qua, ai cũng không nhắc lại.” Lăng Trung Thiên trầm mặt, đáy mắt thiêu đốt lên hai đóa lửa giận, nhìn ra được đang cực lực ẩn nhẫn lửa giận trong lòng. Ở thời điểm hắn chuẩn bị đem”Thư hưu phu” nhục nhã hắn cùng với toàn bộ Lăng gia trong tay xé bỏ, Dạ Thất Thất một bên lại nói chuyện.
“Ta khuyên đại thúc ngươi không nên xé thư hưu phu của ta, so với cái chết thì mất mặt tốt hơn nhiều!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...