Editor: ChieuNinh_dd.
Người thiếu nữ kia hao hết tâm cơ mới hoàn thành tộc nhân, lại không lâu sau đó thì phản bội bọn họ, cũng giết chết vài tộc nhân ngoại trừ thiếu nữ, lý do của hắn dĩ nhiên là - - hắn phải làm duy nhất.
Đúng vậy, duy nhất!
Không làm thế thân của ai, không làm quân cờ cho ai, hắn chính là duy nhất, duy nhất hắn, người sống sót duy nhất của Cai tộc!
"Ngươi muốn giết ta sao?" Thi thể tộc nhân trên mặt đất còn có hơi ấm, hai tròng mắt thiếu nữ vô cùng lạnh nhạt nhìn hài đồng trước mắt toàn thân đẫm máu, mặt không chút thay đổi, giọng nói mang theo vài phần thê lương.
Đây là câu nói sau cùng thiếu nữ nói với hắn, bởi vì sau khi nàng hỏi xong, hắn trầm mặc.
Có đôi khi, trầm mặc so với trực tiếp cho ra đáp án lại càng làm cho người ta đau lòng.
Từ đó, thiếu nữ thật giống như bốc hơi biến mất khỏi nhân gian.
Cũng không ai biết nàng đi đâu, sống hay chết?
Từ đó, thế gian nhiều thêm một hài đồng tinh xảo như đứa bé tuyết, hắn lòng dạ độc ác, hắn lãnh khốc vô tình, hắn tâm như rắn rết... Đây hết thảy đều là bởi vì lúc trước cô gái kia quên cấp cho hắn một trái tim mang theo nhiệt độ.
Tâm của hắn, là lạnh, lạnh như băng như tuyết!
...
"Ta không phải là kẻ phản bội! Ta không phải là - - "
Dạ Thất Thất nói một câu kẻ phản bội làm cho lạnh như băng trên mặt Tuyết Vô Cấu vẫn không chút thay đổi đã tan vỡ, mất đi lý trí rống giận về phía nàng.
"Có phải hay không thì trong lòng ngươi ta rõ như gương sáng, trái tim lạnh như băng không hề nhiệt độ của ngươi, chính là chứng cớ tốt nhất." Nhìn thấy gương mặt của Tuyết Vô Cấu và người nào đó cực kỳ giống nhau, trong nội tâm Dạ Thất Thất đột nhiên hết sức đau lòng nữ hài ngốc ngốc đó, tại sao nàng có thể ngốc đến nông nỗi như thế này?
Ngươi không đoán được thiếu nữ ngốc kia đã làm cho Dạ Thất Thất đau lòng là người phương nào ư?
Có lẽ, cần phải đổi nàng thành "Hắn" mới có thể càng làm cho người nhìn càng thêm hiểu.
Bùi Phi Mặc, người kia và Dạ Thất Thất vẻn vẹn có duyên gặp mặt một lần, lại mới quen như đã thân, thiếu niên tuấn lãng anh tuấn, hắn chính là nàng ấy, người sống vài ngàn năm, tìm được hy vọng nhưng lại liên tiếp tuyệt vọng nhiều lần, cô nương ngốc - ngốc đến làm cho người ta đau lòng.
Nếu không phải Dạ Thất Thất và Bùi Phi Mặc tiếp xúc rồi, cảm giác nàng hình như có cái gì đó không đúng, nhờ Hoàng điều tra quá khứ của nàng ấy, cộng thêm có được tin tức từ chỗ Lão Phong Tử sư phụ, cùng với một lần nàng và Bùi Phi Mặc nói chuyện trắng đêm, các nàng sẽ không trở thành bạn tri kỉ, nàng cũng không thể nào biết rõ những bí mật này.
Nàng còn nhớ rõ ràng nhất chính là một ngày trước khi mình sắp rời khỏi Xích Hỏa học viện, Bùi Phi Mặc đã từng âm thầm tới tìm mình, vẻ mặt phức tạp, có chút thần bí dặn dò qua mình vài câu nói, bây giờ nghĩ lại, hình như nàng ấy đã sớm biết mình sẽ gặp phải người trước mắt này.
"Nàng ở nơi nào? Dẫn ta đi gặp nàng, nếu không ta giết ngươi!" Tuyết Vô Cấu tìm nàng rất nhiều năm, lâu đến chính hắn cũng đã sắp quên đi vì cái gì kiên trì phải tìm được nàng như vậy? Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh
Sở dĩ hậu viện Tử phủ sẽ giam giữ ba người kia, là bởi vì ở trên người bọn họ hắn ngửi thấy được tính cách thuộc về của nàng, cho dù hương vị rất nhạt.
Nhưng mà bây giờ, hắn ngửi thấy được hơi thở rất nồng ở trên thân người này, là hơi thở độc hữu thuộc về nàng.
Hơn nữa, nàng ta còn biết chuyện của mình, bởi vậy có thể thấy được, hai người các nàng quan hệ tuyệt đối không tầm thường, vô luận như thế nào hắn cũng sẽ không thả nàng ta đi.
"Tiện nhân, lão nương trước thay nàng ấy giáo huấn ngươi cái tên phản bội không có tim không có phổi vong ân bội nghĩa - -" Quanh thân Dạ Thất Thất tỏa sáng hào quang, Phệ Hồn roi hóa thành ngàn vạn hư ảnh từ bốn phương tám hướng không hề có góc chết công kích Tuyết Vô Cấu.
Tuyết Vô Cấu không phải kẻ đầu đường xó chợ, trong một thoáng thì kịch chiến không ngừng với Dạ Thất Thất.
Sau một nén nhang, Dạ Thất Thất không đủ linh lực, động tác chậm lại, mà Tuyết Vô Cấu thì nhân cơ hội tiến công, muốn bắt giữ Dạ Thất Thất, bức bách nàng mang mình đi tìm đến người kia.
"Vèo" một tiếng, một đạo hắc ảnh lách mình ra, bóng dáng đó che chở Dạ Thất Thất ở trong ngực thoải mái tránh thoát công kích của Tuyết Vô Cấu.
Tuyết Vô Cấu chụp hụt, vẻ mặt lạnh như băng, muốn xông lên trước, lại đột nhiên dừng động tác lại, hơi chút ngây người, khẽ cúi mình, cúi đầu, nói: "Cung nghênh chủ tử đại giá."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...