Editor: ChieuNinh_dd.
Chưởng quỹ và điếm tiểu nhị bị dọa tè ra quần trốn ở phía sau quầy hàng muốn đi lại không đi được đều kinh hãi rồi.
Miệng phun tiếng người, đây chính là thần thú đó!
Thần thú trong truyền thuyết, sinh ra liền có tu vi thiên giai, thiên phú tuyệt hảo, tư chất tuyệt hảo, nếu như nhân loại có thể kết kết khế ước cùng thần thú, là được hưởng thụ một bộ phận năng lực của thần thú, còn có thể có được phúc lợi sinh mạng vô tận của thần thú. Thậm chí sau này tu luyện cũng không có bình cảnh đáng nói, một đường lên như diều gặp gió, quả thực là so với rẽ khúc ngoặt còn trâu hơn.
Tử Nghê Thường bị đóng băng ở trong tượng đá giờ phút này hối hận vô cùng, ánh mắt phức tạp nhìn xem Dạ Thất Thất, cừu hận lúc trước đã biến mất.
Sớm biết bọn họ có thần thú, hôm nay nàng ta ra cửa sẽ gặp mang nhiều người hơn, qua vài ngày nữa chính là ngày sinh của lão tộc trưởng Mộc thị, nếu như có thể xem thần thú như lễ thọ đưa cho lão tộc trưởng Mộc thị, nàng ta còn cần lo lắng cho tiền đồ sau này sao?
Đáng tiếc, hiện thời nói cái gì cũng muộn, chỉ trông mong cha có thể mang thêm vài cao thủ đến, đoạt lấy thần thú đi.
"A..."
Tử Nghê Thường đang đầy trong đầu nghĩ tới làm cách nào cướp thần thú đi, hoàn toàn không có chú ý tới mình bên chân nhiều thêm đoàn màu sắc trắng nõn nà. Trong người đột nhiên truyền đến một loại đau đớn giống như kim đâm, làm cho Tử Nghê Thường thân ở trong tượng đá nhịn không được phát ra một tiếng hét thảm.
"Hai tầng lửa và băng, hắc hắc hắc hắc..." Nguyên Bảo ngồi xổm bên chân Tử Nghê Thường, phun ra một quả cầu lửa nướng tan băng dưới chân nàng ta, nóng bỏng kịch liệt làm cho Tử Nghê Thường có loại cảm giác bị lột một lớp da, thật vất vả nàng ta thích ứng loại đau đớn này, lại cảm thấy được một thứ gì đó mềm mại, trơn trượt, lạnh lùng dọc theo mắt cá chân bò lên trên bắp chân nàng...
Vật gì đó? Còn có thể động...
Trong nội tâm Tử Nghê Thường dâng lên một cỗ dự cảm xấu!
"A - -" lại là một tiếng kêu càng thêm thảm thiết.
Nguyên Bảo chưa cho Tử Nghê Thường quá nhiều cơ hội để suy nghĩ, móng heo vung lên, quả cầu lửa bị một quả cầu băng thay thế. Tử Nghê Thường vừa mới sắp bị nướng chín buông lỏng trong lòng, thậm chí còn chưa kịp buông lỏng một hơi, Tử Nghê Thường chỗ bị đốt cháy từ bắp chân trở xuống trong nháy mắt lại bị đóng băng lần nữa. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh
Quả cầu băng của Nguyên Bảo chính là Nhất Nguyên Trọng Thủy đọng lại mà ra, âm khí rất nặng, so sánh với lúc Dạ Thất Thất đóng băng Tử Nghê Thường là trực tiếp rút ra linh khí thuộc tính thủy trong không khí căn bản không lại cùng một cái cấp bậc, tự nhiên, uy lực cũng không thể so sánh nổi.
Tử Nghê Thường đáng thương, bên này mới vừa bị hơi lửa nướng chín, tiếp theo lại bị âm khí rất nặng đóng băng, qua lại nhiều lần như thế. Cộng thêm mỗi lần băng giải phong, Nguyên Bảo sẽ hết sức tà ác ném một tiểu động vật hướng trên người Tử Nghê Thường. Có lẽ là con rết, cũng có thể là con nhện, Tử Nghê Thường là đại tiểu thư thế gia suýt nữa bị Nguyên Bảo sống sờ sờ chơi đùa đến chết.
...
Tử gia
Gia chủ Tử gia Tử Tiếu Lãnh thời niên thiếu chẳng qua là thứ xuất tầm thường của Tử gia, lại bởi vì yêu đương với một nữ tử gia tộc Mộc thị, cộng thêm thiên phú bản thân hắn cũng vô cùng tốt, tuổi còn trẻ đã có tu vi không tầm thường, dần dần vào mắt phụ thân nữ tử này. Sau khi đồng ý hôn sự của bọn họ, Tử Tiếu Lãnh ở dưới sự nâng đỡ của Mộc thị gia tộc, đã thành gia chủ, Tử gia càng phát ra huy hoàng cũng như mặt trời ban trưa.
Tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời này của Tử Tiếu Lãnh chính là không có con nối dõi, nữ nhi thành huyết mạch duy nhất của hắn, bởi vậy đối với nữ nhi Nghê Thường lại là yêu sủng có thêm.
Ngày hôm đó, Tử Tiếu Lãnh đang ở thư phòng xử lý công vụ, thì có đầy tớ bẩm báo Mộc thị gia tộc có người bái phỏng.
Lúc này, hai mắt Tử Tiếu Lãnh tỏa sáng, thả ra sự vụ trong tay đi gặp người Mộc thị gia tộc đến.
"Tử gia chủ, tại hạ phụng mệnh đưa thư này tới, chủ nhân có phân phó, thỉnh Tử gia chủ cần phải xem hết tin này ngay trước tại hạ mặt, rồi sau đó hủy diệt ngay tại chỗ xem như hoàn thành nhiệm vụ." Người đến thân cao chỉ bốn thước, nếu như không nhìn kỹ, sẽ cho rằng người này là hài đồng bảy tám tuổi. (thước: xích; thước đơn vị đo chiều dài Trung Quốc, bằng 1/3mét)
Nhưng, một người nhìn như hài đồng như vậy, chính là người ngay cả Tử Tiếu Lãnh đều kiêng kỵ vài phần.
Hết chương 361.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...