Editor: ChieuNinh
Quả thật là ong vàng châm ở sau đuôi, độc nhất là lòng dạ đàn bà!
Kỳ thật sớm vào lần trước ở trên đường đến Thanh Long Thành, lúc Hách thị ra tay với bản thân mình, nàng nên nghĩ đến. Chỉ là nàng lúc ấy bị bất đắc dĩ và thống khổ trong mắt Hách thị lừa gạt, cho rằng đó là bất đắc dĩ của bà ta.
Bây giờ ngẫm nghĩ lại, cuối cùng là mình quá thiện lương, lại bị che đậy đơn giản như vậy che mắt.
Nếu không phải nghĩ thông suốt hết thảy những thứ này, chỉ sợ trước khi chết Dạ Thất Thất cũng vẫn không rõ tại sao mình lại đột nhiên trúng độc. Nghĩ thông suốt rồi, tất cả cũng liền thuận lý thành chương (rõ ràng, hợp lẽ) cởi bỏ câu đố, độc trong cơ thể nàng, chắc hẳn là cũng đã bị gieo vào lần đầu tiên tỉnh lại ở bàng chi Thủy gia.
"Câm miệng! Ngươi đừng vội... Đợi chút, ngươi không phải là Thủy Đình, ngươi là người phương nào?" Hách thị đột nhiên kịp phản ứng câu nói kia của Dạ Thất Thất, lúc này nhíu mày, chỉ vào Dạ Thất Thất quát lạnh hỏi.
Hách thị cũng không biết trừ Thủy Đình ra còn có một Dạ Thất Thất, hai người lớn lên giống nhau như thế, lại thêm Dạ Thất Thất và Thủy Đình cố ý trao đổi thân phận, Hách thị lại cũng không có phát hiện.
"Ta là người phương nào không có quan hệ gì với ngươi, ngươi dẫn theo người tới đây, có lẽ, không gì khác là mạng của ta! Hiện thời, ta đứng ở đây, nếu như ngươi có bản lĩnh, mạng của ta cho ngươi thì lại có làm sao? Chỉ là... trước khi ngươi đến đã chọn xong cho mình nghĩa địa chưa? Ta chỉ giết chóc không chịu trách nhiệm chôn, ngươi đừng nghĩ ta sẽ như Thủy Đình coi ngươi như thân mẫu, sẽ nhặt xác cho ngươi."
Luận lớn lối cuồng vọng, sao Dạ Thất Thất lại há có thể rơi ở phía sau người ta?
Kiếp trước kiếp này, Dạ Thất Thất nàng cũng chưa sợ qua ai, nàng lại có vốn để lớn lối cuồng vọng tùy hứng làm bậy!
Vỏn vẹn là Hách thị, có gì tư cách lớn lối ở trước mặt nàng?
"Tiểu nhi ngu ngốc, cuồng vọng đến cực điểm! Hôm nay, nơi này chính là chỗ ngươi táng thân... Giết nàng!" Hách thị ra lệnh một tiếng, hơn hai mươi người phía sau bà ta ùa lên, nhiều chiêu tàn nhẫn, trực tiếp đến điểm yếu.
"Ầm!" "Oanh!"
Không ngừng có người ngã xuống đất, mùi máu tươi tràn ra trong không khí.
Thời gian lịch luyện trong Băng Hỏa rừng rậm, Dạ Thất Thất đã sớm luyện Bắc Đẩu Dạ Vũ đến cảnh giới chí cao, một khi thi triển, lưu lại chỉ có vô số tàn ảnh, không cách nào phân biệt rõ phương hướng chân thân.
Người Hách thị dẫn theo, tu vi kẻ cao nhất cũng chỉ là Địa giai đỉnh phong, Dạ Thất Thất thi triển Bắc Đẩu Dạ Vũ, cầm Đoạn Đao trong tay, giống như tử thần, dễ dàng thu gặt lấy linh hồn.
"Ngu ngốc ngoan cố chống lại, ngươi tự tìm đường chết, đừng trách ta lòng dạ độc ác!" Thấy nguyên một đám thuộc hạ mình dẫn theo chết ở dưới Đoạn Đao của Dạ Thất Thất, mặt Hách thị lộ vẻ bất thường, bàn tay ngọc trắng nõn vừa chuyển, ChieuNinh~dien~dan~D^d^l^q^d lòng bàn tay xuất hiện một cây sáo ngọc toàn thân xanh biếc, bà ta đưa sáo ngọc tới bên miệng, bắt đầu thổi, tiếng địch du dương chậm rãi vang lên...
"A..."
Bỗng nhiên, Dạ Thất Thất đang kịch đấu phát ra một tiếng rên thống khổ, hai tròng mắt đỏ như máu, yêu dị khác thường.
Dạ Thất Thất hai tay ôm đầu, Đoạn Đao bị ném trên mặt đất, có vẻ vô cùng thống khổ.
Đầu, đau đến thật giống như muốn nổ tung bất cứ lúc nào, đau đến không muốn sống!
...
"Chính là hiện tại, mau mau bắt giữ! Nều như phản kháng, giết không tha!"
Thừa dịp ngươi đau, muốn mạng ngươi!
Lúc này Hách thị lớn tiếng hạ lệnh, thừa dịp Dạ Thất Thất bị bà ta thúc giục cổ độc kiềm chế, để cho người bắt giữ, nếu không, trực tiếp chém giết.
"Dạ!" Lúc này có người bởi vì muốn lập công xông lên, cầm đao chém tới cổ trắng nõn của Dạ Thất Thất.
"Keng!"
Vũ khí chạm vào nhau, phát ra một tiếng vang thanh thúy.
Chỉ thấy, Dạ Thất Thất vốn nên là kẻ bó tay chịu trói trên mặt là vẻ chế giễu lạnh lùng, mặt tràn đầy khinh thường, chẳng biết đứng lên từ lúc nào, cầm Đoạn Đao trong tay, sắc mặt hơi trắng, hai tròng mắt híp lại, ánh mắt nhìn Hách thị thật giống như nhìn xem một cỗ thi thể vậy, không chút biểu tình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...